“Thật sao? Vậy thím sẽ bảo họ tới?” Thím béo kinh hỉ nói.
Hôm qua, sau khi nghe thấy Thẩm Y Y nói lương tính theo sản phẩm, thím Vương đã nghĩ ngợi có cần gọi thân thích trong nhà tới không, lúc này nghe thím béo hỏi, vội vàng nói: “Quê thím cũng có hai chị dâu muốn tới…”
Người khác cũng không phải kẻ ngốc, vội nói: “Y Y, nhà tôi…”
Nhất thời, ai cũng nhà mình có thân thích nào muốn tới.
Thẩm Y Y đợi họ nói xong mới gật đầu nói: “Chỗ chúng ta có ba mươi cái máy may, bây giờ còn có hai mươi cái, cũng tức là còn có hai mươi suất, mọi người dẫn người tới, để Đại Nha và Đại Nữu xem, nếu phù hợp thì ở lại.”
Thẩm Y Y nói xong, nhìn Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha.
“Bọn chị hiểu, Y Y.” Lý Đại Nha Lâm Đại Nữu vội nói.
Đám người thím béo lập tức lo lắng, chỉ có hai mươi suất? Vậy không phải rất giành giật sao? Thế là ánh mắt nhìn nhau đều biến thành tia lửa b.ắ.n tứ phía.
Thẩm Y Y để họ tự thảo luận, bây giờ người ngày càng nhiều, đồng nghĩa quần áo cũng càng may càng nhanh, cô phải nhanh chóng sắp xếp xong cửa hàng, sau đó khai trương bán quần áo.
Tiểu Bảo theo phía sau mẹ cậu, thực sự tò mò: “Mẹ, mẹ trả cho các bà các thím đó bao nhiêu tiền công vậy ạ? Sao họ đều tranh tới chỗ chúng ta làm việc ạ?”
Thẩm Y Y khựng bước chân: “Bà thím?”
“Họ hoặc là lớn bằng bà nội, hoặc là lớn hơn mẹ, con không gọi họ là bà là thím thì gọi là gì?” Tiểu Bảo hỏi ngược lại.
Thẩm Y Y híp mắt: “Mẹ nhớ vừa nãy con gọi người ta là thím là chị?”
“Đó là ở trước mặt họ gọi như vậy, ở sau lưng họ đâu thể gọi như vậy? Đây không phải là lệch vai vế sao?” Tiểu Bảo hùng hồn: “Mẹ, sao mẹ chút nhân tình thế cố này cũng không hiểu?”
Thẩm Y Y:???
“Mẹ không hiểu, con hiểu!” Thẩm Y Y cười như không cười.
“Bây giờ xem ra, hình như hiểu hơn mẹ một chút xíu.” Tiểu Bảo tự mình gật đầu.
Thẩm Y Y: “...” Thằng nhóc thối cho chút màu sắc còn mở tiệm nhuộm!
Thẩm Y Y tiếp tục đi về trước, Tiểu Bảo đuổi theo cô, kiên nhẫn: “Mẹ, mẹ còn chưa nói với con mẹ trả cho họ bao nhiêu tiền công đó?”
Thẩm Y Y liếc nhìn cậu, nói với cậu giá đại khái.
Tiểu Bảo tính toán, tỏ vẻ chấn kinh: “Mẹ, vậy bọn họ một tháng có thể kiếm hơn trăm tệ rồi!”
Nhanh như vậy đã tính ra rồi? Thẩm Y Y ngạc nhiên nhìn con trai út nhà mình.
Tiểu Bảo không hề phát giác, hơn một trăm tệ một tháng hoàn toàn chinh phục được cậu rồi, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên rất cần mẫn nói: “Mẹ, mẹ khát không? Con đi rót cho mẹ ly nước?”
“Không khát!” Thẩm Y Y còn chưa phát giác dị thường của cậu.
“Vậy mẹ mệt không? Con đ.ấ.m vai cho mẹ!”
“Không mệt!”
“Mẹ…”
“Con muốn gì?” Cuối cùng Thẩm Y Y cũng ý thức được sự khác lạ của Tiểu Bảo.
“He.” Tiểu Bảo e thẹn cười, trên mặt còn có chút ngượng ngùng, nhưng lại rất thẳng thắn nói: “Mẹ, mẹ bảo con tới đây, không phát lương cho con sao?”
Thẩm Y Y:???
“Con muốn tới may đồ?” Thẩm Y Y không dám tin.
“May đồ chắc chắn không được, con là con trai, sao có thể may đồ chứ? Con còn chưa từng thấy con trai nào may đồ!” Tiểu Bảo vội phản bác: “Chỉ là, không phải mẹ bảo con tới phụ sao? Vậy mẹ không thể cho con chút tiền lương à?”
“...” Thẩm Y Y cố ý im lặng.
“Mẹ.” Gương mặt nhỏ của Tiểu Bảo có chút ấm ức, làm nũng: “Mẹ không cho con tiền tiêu vặt, con đều không có tiền, con muốn kiếm tiền.”
Trước đây ở trong thôn không có quán quà vặt, trẻ con có tiền cũng không biết đi đâu mua đồ, thủ đô dĩ nhiên cũng không có quán quà vặt, nhưng sau khi kinh tế hàng rong nổi lên, cũng có không ít người cầm một ít đồ ăn vặt đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán.
Đặc biệt là cổng trường, lúc tan học, thường sẽ có người cầm một số đồ ăn vặt trẻ con thích ăn thủ sẵn ở đó.
Thẩm Y Y cảm thấy không vệ sinh lắm, trong nhà cũng chưa từng thiếu đồ ăn vặt, cho nên cô cảm thấy bọn trẻ cũng sẽ không đi mua những thứ đó ăn, đặc biệt là Tiểu Bảo, cậu cũng có hơi mắc chứng sạch sẽ, so với Nhị Bảo càng không thể đi mua những thứ này ăn.
Cho nên ngoài Đại Bảo học đại học, mấy đứa con khác, cô cũng chưa từng nghĩ cho chúng tiền tiêu vặt!
“Không nhất định phải mua đồ ăn vặt bên đường.” Tiểu Bảo nhìn ra suy nghĩ của cô: “Nhưng con thường xuyên ra ngoài chơi với bạn bè, giống như đến quán cơm quốc doanh, đến tòa lầu bách hóa gì đó, vẫn phải tiêu tiền mà!”
Thẩm Y Y: “...” Cô nhìn lại con trai út đã tám tuổi của mình.
Tiểu Bảo: “Mẹ ~”
“Được rồi được rồi.” Thẩm Y Y không đấu lại cậu: “Nhưng chuyện kiếm tiền qua hai ngày nữa rồi nói, con giúp mẹ làm việc miễn phí hai ngày trước đi!”
“Vâng ạ.” Tiểu Bảo vui mừng, cậu biết mẹ cậu sẽ không gạt cậu, vui vẻ theo phía sau mẹ cậu.
Tới cửa tiệm trước, vừa hay Lý Thâm tới.
Tiểu Bảo bởi vì chuyện mẹ cậu vừa đồng ý với cậu, cực kỳ vui vẻ, thấy cha cậu liền vui vẻ chạy tới: “Cha cha~”
Lý Thâm bị giọng điệu nhão nhoẹt của cậu chọc nổi da gà: “Uống lộn thuốc rồi?”
Tiểu Bảo: “...” Nhỏ giọng lầm bầm, cha mới uống lộn thuốc, cả nhà cha…chỉ có cha uống lộn thuốc!
“Cha.” Tiểu Bảo bất động thanh sắc đổi xưng hô: “Cha mang gì tới vậy? Con mang vào giúp cha nha?”
“Cầm hành lý của bác Doãn tới, con khiêng vào giúp ông ấy đi.” Lý Thâm lấy một túi hành lý từ trên xe xuống, là một túi da rắn, có hơi bẩn.
Nếu là trước đây, Tiểu Bảo nhìn thấy bẩn như thế đã sớm chê bai tìm cớ không muốn cầm, nhưng cậu vui, thật sự cầm lấy, sức lực của cậu lớn, dễ dàng cầm hành lý của bác Doãn, nhanh chóng chạy ra sân sau.
Lý Thâm nhìn bóng lưng của cậu, hỏi vợ anh: “Nó uống lộn thuốc rồi?”
“Anh mới uống lộn thuốc.” Thẩm Y Y trừng anh: “Đâu có ai nói con trai mình như vậy?”
Lý Thâm lập tức đầu hàng: “Đầu óc anh có vấn đề!”
Thẩm Y Y tiếp tục trừng anh.
Lý Thâm: “Chúng ta không ai có vấn đề!”
Lúc này Thẩm Y Y mới hài lòng, vừa giải thích vì sao Tiểu Bảo khác thường như vậy với Lý Thâm vừa leo lên ghế lái phụ.
Lý Thâm nghe xong, nhíu mày: “Nhà chúng ta còn lòi ra một đứa mê tiền?”
“Đại khái vậy.” Thẩm Y Y cũng cảm thấy buồn cười, mượn sự che chắn của xe hàng, từ không gian lấy ra mấy cái táo, sau đó đi xuống.
Lý Thâm nhìn thấy táo, không cần nghĩ cũng biết là dùng để chặn miệng con trai út của anh, không nói gì, đến thùng hàng lấy đồ như móc gỗ, gương, bảng hiệu, thang xuống.
Chưa bao lâu Tiểu Bảo đã đi ra, bác Doãn theo phía sau cậu.
Tiểu Bảo nhìn thấy táo trong tay mẹ cậu, lập tức rạng rỡ.
“Bê những thứ này vào giúp cha con rồi tính.” Thẩm Y Y nói.
Tiểu Bảo siêng năng bắt đầu chuyển đồ.
Tuy bác Doãn không nói gì, nhưng nhìn ra ông ấy vẫn khá thân thiết với Lý Thâm, còn chủ động đi lên chuyển đồ.
Sau khi chuyển hết đồ, Thẩm Y Y lại bảo Tiểu Bảo đi rửa táo, một người một cái, bác Doãn là Lý Thâm đưa cho ông ấy, ông ấy không từ chối, cầm ăn.
Thẩm Y Y vừa gặm táo vừa nói với Lý Thâm xây phòng thử đồ, xây ở đâu, xây thế nào.