“Mẹ.” Thẩm Y y cũng không thật sự muốn quở trách mẹ Lý cho bọn trẻ xem ti vi, trước tiên không nói mẹ Lý là mẹ chồng cô, cô không thể quở trách bà giống như quở trách Tiểu Bảo.
Chỉ nói bây giờ ti vi là thứ rất mới mẻ, đừng nói trẻ con, cho dù là người lớn cũng có cảm giác mới lạ và tò mò với ti vi.
“Mẹ, mẹ có thể cho bọn trẻ xem ti vi nhiều hơn một cách thỏa đáng, nhưng tốt nhất đừng để chúng xem lâu như thế, sáu tiếng quả thực quá nhiều rồi!”
“Được được.” Mẹ Lý vội nói, lúc Thẩm Y Y giáo huấn Tiểu Bảo, bà rất thấp thỏm, sợ Thẩm Y Y quay đầu liền quở trách bà.
Bây giờ có án lệ Tiểu Bảo chủ động nhận sai thành công nhận được tha thứ, bà vội bày tỏ: “Y Y, mẹ biết sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không cho chúng xem lâu như thế!”
Thẩm Y Y: “...” Có phải cô quá hung dữ rồi không?
“Khụ.” Cô ho một tiếng, mỉm cười: “Vậy là được, mẹ, không còn sớm nữa, mẹ cũng nên quay về nghỉ ngơi sớm!”
Mẹ Lý do dự, vẫn nói: “Mẹ không cần theo con đi làm việc sao?”
Thẩm Y Y: “...”
“Không cần.” Thẩm Y Y dở khóc dở cười: “Mẹ muốn đi cũng không được, mẹ còn phải ở nhà trông Khoái Khoái Lạc Lạc, hơn nữa, chiếc điện thoại đó cũng cần mẹ trông! Đúng rồi, hôm nay có ai tới gọi điện thoại không?”
“Có có có, rất nhiều.” Mẹ Lý vừa nói tới cái này liền phấn chấn, sờ túi: “Kiếm được ba mươi bốn tệ sáu hào năm xu.”
“Hơn bai mươi tệ? Nhiều như vậy!” Thẩm Y Y kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Cuối cùng mẹ Lý cũng mò ra được một xấp tiền lẻ từ trong túi, đưa cho Thẩm Y Y giống như hiến bảo: “Y Y, con cầm lấy!”
“Không cần, tiền này mẹ giữ là được.”
“Vậy đâu có được? Mẹ chỉ giúp thu tiền thôi.” Mẹ Lý nói: “Cũng không có làm gì khác, tiền điện thoại cũng không phải mẹ bỏ ra, mẹ đâu thể lấy số tiền này?”
“Mẹ cứ coi như là con với anh Thâm hiếu kính mẹ với cha, sau này trả tiền vốn cho bọn con là được.” Thẩm Y Y nói, cô vốn cũng không nghĩ sẽ dùng một chiếc điện thoại kiếm tiền.
“Không được không được.” Mẹ Lý nói: “Tâm ý của hai vợ chồng các con mẹ với cha con nhận, nhưng cha mẹ không thể chiếm hời lớn như thế từ các con, hay là, kiếm được tiền, chúng ta chia năm năm?”
“Được.” Thẩm Y Y tùy theo bà.
Mẹ Lý vui vẻ, cất tiền lại: “Vậy chúng ta góp đủ một tháng rồi chia tiền!”
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi trước đi, con cũng chuẩn bị phải đi tắm rồi ngủ.” Thẩm Y Y nhìn thấy Lý Thâm đi vào.
Mẹ Lý liền quay về.
Một đêm không có chuyện gì — ngoài Thẩm Y Y bị Lý Thâm lật tới trở lui dây dưa rất lâu.
Ngày hôm sau, Thẩm Y Y dậy muộn, lúc thức dậy, Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha đã ăn sáng xong, chuẩn bị tới cửa hàng.
“Mọi người đi trước đi, em tới sau.” Thẩm Y Y nói, công việc chính hiện tại của cô là làm bản thiết kế, may quần áo không cần cô đụng tới, cho nên công việc của cô dĩ nhiên thong thả hơn Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha rất nhiều.
“Vậy bọn chị tới trước, em từ từ tới, không vội.” Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha nói.
“Đợi chút.” Thẩm Y Y nhìn sang Tiểu Bảo ở bên cạnh u oán nhìn cô.
Bởi vì nhớ phải cùng mẹ tới cửa hàng, cho nên hôm nay Tiểu Bảo cũng dậy rất sớm, ai biết mẹ cậu dậy trễ!
“Tiểu Bảo, con đi theo cô cả con đi.” Thẩm Y Y nói: “Lát mẹ tới sau, con tự xem có thể làm gì thì làm đó, không được làm loạn!”
“Vâng ạ.” Tiểu Bảo vui vẻ ngồi lên xe đạp của Lý Đại Nha đi.
Thẩm Y Y nhàn nhã ăn xong bữa sáng, tết b.í.m tóc xinh đẹp cho Tiểu Bối, lại xem bài vở hai hôm nay của Nhị Bảo, mới gọi Vượng Tài.
Bảo Vượng Tài lấy bài thi và vở bài tập học kỳ trước của chúng cho cô xem, phát hiện tri thức lý luận của Vượng Tài rất chắc, nhưng bởi vì đề thi ở thủ đô, thông thường sẽ liên quan tới rất nhiều điểm kiến thức, Vượng Tài còn chưa biết vận dụng linh hoạt những điểm kiến thức này.
“Bác gái, có phải con rất ngốc không?” Vượng Tài dè dặt, nhìn chằm chằm Thẩm Y Y, sợ nhận được một đáp án khẳng định từ chỗ cô.
Từ sau khi cậu bé tới thủ đô, không ngừng hoài nghi bản thân, ngay cả bạn học của cậu cũng chế nhạo cậu ngốc…
Thẩm Y Y nhìn Vượng Tài, Vượng Tài lớn cỡ Đại Bảo Tiểu Bảo, nhưng cậu lùn hơn Đại Bảo Tiểu Bảo một khúc, đáy mắt toàn là lo sợ và thiếu tự tin!
Có hơi chua xót, ngữ khí càng thêm dịu dàng: “Không có, kiến thức lý luận của con rất tốt, chỉ là con vẫn chưa giỏi vận dụng một số điểm kiến thức, có phải con rất ít luyện đề không?”
“Con…” Vượng Tài ngỡ ngàng: “Con đã làm hết đề do giáo viên cho rồi!”
Đề giáo viên cho đương nhiên không đủ, trước đây khi Vượng Tài ở trong thôn, những thứ cậu học đều quá bề nổi quá xơ xài.
“Đề giáo viên cho không đủ, như này nhé, con đừng học kiến thức cấp hai vội.” Thẩm Y Y nói, học kỳ sau Vượng Tài sẽ học cấp hai rồi, cậu cảm thấy mình không thông minh bằng người khác nên muốn học trước kiến thức cấp hai, chạy đi tìm Nhị Bảo mượn sách cấp hai.
Thẩm Y Y tiếp tục nói: “Kỳ nghỉ hè này, con luyện chắc kiến thức tiểu học đã rồi tính, con đi tìm Nhị Bảo, bảo nó đưa đề bài tiểu học trước đây bác cho nó làm cho con, con tự chép lại một lần, sau đó làm lại.”
Những đề bài tiểu học đó là Thẩm Y Y dựa vào tình hình của Đại Bảo và Nhị Bảo cho chúng làm khi chúng ở thôn Thanh Thủy.
Bởi vì cân nhắc tới sau này Tiểu Bảo hoặc Tiểu Bối có thể còn phải dùng tới, cho nên Thẩm Y Y đều mang những đề bài này tới thủ đô.
Mà để cho Nhị Bảo hiểu, những đề bài cô làm cho Nhị Bảo làm đều rất dụng tâm, cũng rất toàn diện, rất thích hợp với tình hình hiện giờ của Vượng Tài.
“Thật sao?” Vượng Tài rất vui, dĩ nhiên cậu bé rất tin Thẩm Y Y, dù sao thì hai ví dụ sống Đại Bảo và Nhị Bảo bày ra đó, kích động nói: “Bây giờ con đi tìm Nhị Bảo lấy!”
Vượng Tài nói xong liền chạy ra, lại nhớ tới gì đó, vội vã phanh xe: “Bác gái?”
“Sao vậy?” Thẩm Y Y nhìn sang.
“Nếu…” Vượng Tài hơi thấp thỏm hỏi: “Con có đề nào không biết, có thể, có thể…”
“Con có thể tới hỏi bác!” Thẩm Y Y tiếp lời cậu bé: “Nếu bác vắng nhà, con cũng có thể hỏi Nhị Bảo!”
Mặt Vượng Tài lập tức rạng rỡ: “Cảm ơn bác gái!”
Nói xong, cậu chạy đi tìm Nhị Bảo ngay.
Thẩm Y Y bật cười, không biết An An đã tới từ khi nào: “Bác gái ~”
Thẩm Y Y nhìn An An, An An kích thước lớn, cũng mập mạp, ngũ quan có hơi giống Vượng Tài, nhưng thần thái lại tự tin và phóng khoáng hơn Vượng Tài vài phần, Thẩm Y Y mỉm cười: “Sao vậy?”
“Cảm ơn bác dạy anh trai con.” An An từ trong lòng móc ra một hào: “Cho bác!”
“Con là vì cảm ơn bác dạy anh trai con, cho nên con mới cho tiền bác sao?” Thẩm Y Y hỏi.
“Đúng ạ.” An An nghiêm túc nói: “Cha con nói tới trường học cần tiền, bác dạy anh trai con, con cho tiền bác! Nhưng anh trai con rất ngốc, bác phải dạy anh ấy thật tốt, không đủ tiền con lại bảo cha con…bảo mẹ con cho, được không ạ?”
“Đương nhiên được.” Trái tim Thẩm Y Y mềm nhũn, nhưng lại nghi hoặc: “Vì sao không bảo cha con cho?”
Vừa nãy cô nghe thấy hình như An An muốn nói bảo cha cho?
An An bỗng nhiên căng thẳng, nhìn xung quanh, ghé bên tai Thẩm Y Y, nói nhỏ: “Cha con hình như không thích anh con lắm…”
Thẩm Y Y:???
“Là cha mẹ con nói với con? Hay là anh con nói với con? Hay là người khác?” Thẩm Y Y hỏi.
“Là con tự phát hiện, sau đó anh hai và anh út nói với con!”
An An rất vui vẻ chia sẻ với Thẩm Y Y: “Bởi vì cha sẽ ôm con, đồ ăn ngon đều cho con, còn nói sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền cho con, nhưng cha chưa từng ôm anh trai, cũng rất ít khi nói chuyện với anh. Còn có anh con cũng rất sợ cha, ở trước mặt cha đều không nói gì!
Cho nên con cảm thấy có thể cha không thích anh, anh cũng không thích cha! Nhưng con không dám hỏi cha và anh, Tiểu Bối lại quá nhỏ, con không hiểu em ấy chắc chắn cũng không hiểu! Cho nên con liền đi hỏi anh hai và anh út, họ cũng cảm thấy cha con không thích anh con!”
“Nhưng anh có mẹ.” An An tiếp tục nói: “Mẹ thích anh nhất!”
Cô bé dùng một ngữ khí rất nhẹ nhàng nói, Thẩm Y Y nhất thời rất phức tạp, dò hỏi: “Mẹ thích anh nhất, liệu con có đau lòng không?”
“Không ạ, mẹ cũng rất tốt với con, hơn nữa con có cha, cha con đối tốt với con nhấ!” An An dùng ngôn ngữ của đứa trẻ nói: “Con có cha, anh có mẹ, con với anh trai đều có người thích chúng con nhất!”