Sau khi đã chuyển sang phòng bên đại học Bắc Kinh thì Thẩm Y Y cũng bắt đầu bận rộn. Ngày ngày đi họp ở trường để chuẩn bị cho buổi khai giảng.
Một tuần sau, trường học khai giảng rồi.
Vào ngày khai giảng, Thẩm Y Y mặc bộ quần áo tự mình làm để đến trường. Vừa vào đến trường đã thu hút không ít ánh nhìn.
Hoàng Mai vẫn đến lớp sớm như trước, giữ một chỗ ngồi cho cô. Thấy cô bước vào thì vẫy tay ra hiệu.
Thẩm Y Y đi về phía cô ấy.
Hoàng Mai kéo cô qua: “Cậu mua quần áo của Bách Khiêu Nhất à?”
“Cậu biết nhãn hiệu này à?” Thẩm Y Y có chút kinh ngạc. Cô được biết hai ngày trước Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha đã làm xong đợt quần áo thứ hai và mang đi bán rồi.
Nhưng tính ra cũng chỉ mới bán hai lần, cộng tất cả lại chưa đến một trăm bộ, kinh đô lại lớn đến thế mà đến Hoàng Mai cũng biết tới rồi?
“Hai ngày trước, chồng tôi đưa tôi đến kinh đô. Sau đó chúng tôi có đi dạo một chút, vừa hay có nhìn thấy, tôi cảm thấy mấy bộ quần áo đó rất đẹp. Chồng tôi muốn mua cho tôi nhưng nhiều người tranh mua quá, chúng tôi mua không được.” Hoàng Mai có chút tiếc nuối lại có chút vui mừng “Nhưng mắc quá, nếu như mua được thật thì có thể bây giờ tôi đã hối hận rồi.”
Thẩm Y Y gật gật đầu, trong lòng dự định lần sau sẽ tặng cho Hoàng Mai một bộ.
“Đúng rồi” Hoàng Mai nhớ ra “Cậu đã xem lịch học chưa? Học kì này chúng ta phải học rất nhiều môn, hầu như ngày nào cũng kín tiết, lại còn xếp cả tiết tự học buổi tối.”
Hai năm nay đã tổ chức thi cao khảo lại rồi, chế độ giáo dục từng bước hoàn thiện. Trường học tựa như đột nhiên phản ứng kịp, điên cuồng tăng thêm tiết học cho bọn họ.
“Không chỉ tăng thêm tiết học.” Thẩm Y Y nói “Hoạt động ngoài giờ lên lớp cũng tăng thêm”
“Vậy chẳng phải sẽ càng bận rộn hơn sao?” Hoàng Mai hỏi, tổ chức hoạt động ngoài giờ lên lớp chắc chắn dính tới hội học sinh, hội học sinh thì chắc chắn dính tới bộ trưởng bộ ngoại giao Thẩm Y Y rồi.
“Đúng vậy” Thẩm Y Y bất đắc dĩ nói.
“Vậy Tiểu Bối phải làm sao?” Hoàng Mai hỏi, Tiểu Bối đang đi học ở nhà trẻ cho công chức của đại học Bắc Kinh, thông thường tan học là Thẩm Y Y đón. Nhưng nếu trở nên bận rộn thì có thể Thẩm Y Y sẽ không có cách nào để ngày ngày đi đón Tiểu Bối rồi.
“Biết làm sao bây giờ?” Vào tiết rồi, Thẩm Y Y lấy sách ra, hô to: “Nghiêm!”
???
“Cậu giỏi đó” Hoàng Mai trêu một câu, cô ấy tưởng Thẩm Y Y đang giỡn.
Nhưng Thẩm Y Y đang nghiêm túc!
Đôi với Thẩm Y Y mà nói, giữa gia đình và học vấn thì tất nhiên là gia đình quan trọng hơn. Hơn nữa Nhị Bảo sắp thi trung khảo rồi, Đại Bảo lại bận rộn nên mỗi tối cô ấy đều về nhà ôn tập cho Nhị Bảo.
Sau khi tan học buổi chiều, cô ấy đi đón Tiểu Bối rồi đi đến văn phòng cố vấn học tập.
Cố vấn học tập Trần Hồng Tinh trên tay cầm ly giữ nhiệt, đang trò chuyện cùng đồng nghiệp. Sau khi Thẩm Y Y gõ cửa thì cô ấy mới phát hiện Thẩm Y Y đến rồi.
“Thẩm Y Y, em đến đây chi thế?” Trần Hồng Tinh nói. Từ khi Thẩm Y Y trở thành bộ trưởng bộ ngoại giao, cô ấy rất hay giao thiệp với các giáo viên, hầu như đã quen biết hết tất cả giáo viên trong trường.
“Cố vấn học tập.” Thẩm Y Y cười, mở lời bắt chuyện, bảo Tiểu Bối chào người lớn “Tiểu Bối, mau thưa các thầy cô đi.”
Tiểu Bối ngoan ngoan thưa “Chào các thầy cô ạ.”
Tiểu Bối đi học ở nhà trẻ của công chức nên tất nhiên các giáo viên nhận ra. Nhìn thấy Tiểu Bối đáng yêu, các thầy cô đều nhịn không được mà trêu cô bé, không bao lâu sau thì trong túi Tiểu Bối đã đầy kẹo rồi.
Trần Hồng Tinh mỉm cười nhìn một lúc mới cùng Thẩm Y Y đi đến chỗ ngồi của cô ấy. “Tìm cô có việc gì không?”
“Em muốn xin cô được phép không đến tiết tự học buổi tối.” Thẩm Y Y nói.
Trần Hồng Tinh suýt thì phun cả ngụm nước ra ngoài, không thể tin được mà hỏi: “Em không muốn đến tiết tự học buổi tối sao?”
“Không đến đâu ạ cố vấn học tập” Thẩm Y Y xin lỗi “Con gái em đi học ở nhà trẻ, em phải đi đón bé ấy. Ngoài ra em còn một đứa con trai năm nay phải thi trung khảo, em phải về ôn tập cho nó.”
“...” Trần Hồng Tinh nghẹn một lúc lâu, cô liếc nhìn thì thấy Tiểu Bối ngốc nghếch đáng yêu đang bị các đồng nghiệp vây quanh, suýt chút nữa thì đồng ý rồi. Nhưng lý trí đã giữ lấy cô: “Y Y, em như thế là không được đâu. Em là một học sinh, phải xem trọng việc học chứ!”
“Em sẽ chú ý học tập ạ.” Thẩm Y Y lắc đầu, dáng vẻ như cô ấy đã nghĩ kĩ rồi.
“Em!” Trần Hồng Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép “Em có biết hay không? Ngay cả yêu đương cũng không được cho phép, là vì muốn các em chú tâm học tập đấy?”
“Nhưng em kết hôn rồi ạ, không giống với bọn họ.” Thẩm Y Y tỏ vẻ hơi nũng nịu “Cố vấn học tập, cô phê duyệt cho em đi mà.”
“...” Trần Hồng Tinh chịu không nổi dáng vẻ làm nũng của cô, “Được rồi, được rồi, phê duyệt cho em đó, nhưng không được để việc học bị chậm trễ đó nha!”
“Cảm ơn cố vấn học tập ạ, cô yên tâm, em sẽ không như thế đâu.” Mặt Thẩm Y Y lập tức hớn hở: “Vậy nếu không có gì thì em về trước đây ạ?”
“Đi đi.” Trần Hồng Tinh nói.
“Tiểu Bối, chúng ta về nhà thôi, con tạm biệt các thầy cô đi.” Thẩm Y Y vẫy tay gọi Tiểu Bối.
“Tạm biệt các thầy cô ạ.” Tiểu Bối chào lễ phép, lịch bịch chạy theo Thẩm Y Y.
“Về nhanh thế?” Có một giáo viên hỏi.
“Vâng ạ.” Thẩm Y Y cười nói “Em chào các thầy cô ạ!”
“Tạm biệt.” Có giáo viên đáp lại, đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi, hỏi Trần Hồng Tinh. “Thẩm Y Y xin cô không đến lớp tự học buổi tối sao?”
“Đúng vậy.” Trần Hồng Tinh đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Em ấy vậy mà lại nói phải về đón con, còn phải dạy đứa nhỏ ở nhà ôn thi trung khảo.”
Có giáo viên cười nói “Cô ghét những người vì thi cao khảo, vì vào thành phố mà bỏ vợ, bỏ chồng. Thẩm Y Y biết chăm lo cho gia đình đến thế, như vậy không phải vừa đúng ý cô sao?”
“Điểm ấy không có gì để chê trách cả, Thẩm Y Y thật sự là một người phụ nữ tốt.” Trần Hồng Tinh nói: “Nhưng cô ấy là hạt giống mà khoa đặc biệt bồi dưỡng, đến cả trưởng khoa cũng xem trọng cô ấy. Nếu hạt giống này c.h.ế.t ở trong tay tôi thì mọi người trong khoa lại chẳng c.h.é.m đầu tôi sao?”
Tất cả các giáo viên khác, ngoài cô ấy đều cười lớn: “Yên tâm đi. Cô ấy cũng đâu phải ngày một ngày hai chăm lo gia đình mà thành tích lại chưa từng suy giảm. Nói không chừng cô ấy bồi dưỡng ra một nhân tài khác, cô còn có công đấy chứ!”
“Cả một gia đình thiên tài, vậy là không chừa đường sống cho người khác rồi?” Một giáo viên khác cười mắng.
“Anh đừng có ở đó mà nói, cho dù không phải là thiên tài thì cũng chắc chắn là một nhân tài!”
“Chồng cô ấy có lẽ là điểm yếu của cô ấy nhỉ?” Có một giáo viên tiếc nuối nói “Nghe nói chồng cô ấy là một tên lượm ve chai!”
“Anh còn chưa chắc đã so được với người chồng thu gom phế phẩm của cô ấy đâu.” Trần Hồng Tinh bác bỏ người giáo viên đó: “Mọi người đều là giáo viên chuyên ngành kinh tế nhưng có biết rằng gần đây, một hộ kinh doanh đạt đỉnh có thể thu được bao nhiêu không? Tiền công 10 năm của chúng ta còn chưa chắc đã bằng thu nhập một tháng của người ta đó.
Vả lại mấy ngày trước, chồng cô ấy mới mua một chiếc xe vận tải, chuyên chở các phế phẩm, hiện tại đã đã hợp tác với không ít nhà xưởng, bệnh viện ở kinh đô rồi. Thêm một hai tháng nữa, xưởng của anh ta sẽ không còn là một cái xưởng đi khắp hang cùng ngõ hẹp để thu mua phế phẩm như mọi người nghĩ nữa rồi!”
Các giáo viên đều xuýt xoa “Giáo viên Trần, làm sao cô biết vậy?”