Mẹ Lý tự giác chuyển chủ đề: “Ài, bên ngoài lạnh, chúng ta đừng ở đây hong gió lạnh nữa, về nhà nhé?”
“Được.” Thẩm Y Y nói.
Bên phía Lý Thâm đã cùng Triệu Hữu Lương lấy hành lý của họ xuống, sau khi tạm biệt Triệu Hữu Lương, Triệu Hữu Lương liền về đội vận chuyển.
Lý Thâm và ba đứa con trai cầm hành lý, Thẩm Y Y thì dắt Tiểu Bối theo cha mẹ Lý đi về hướng nhà họ.
Vốn dĩ mọi người vây xem không đi theo họ về, chỉ đứng tại chỗ dõi mắt nhìn họ đi xa.
Có người hâm mộ nói: “Nhà họ thay đổi rất lớn, nếu gặp trên đường, tôi cũng không dám nhận!”
Ăn mặc ở thủ đô vốn đã thời thượng hơn ăn mặc ở thôn Thanh Thủy rất nhiều, cộng thêm bây giờ thời cục khác trước, Thẩm Y Y yêu cái đẹp không cần giấu giấu diếm diếm giống như trước, mặc kệ cô hay là Lý Thâm và các con, trong khoảng ăn mặc, cô dựa theo khí chất, tính cách khác nhau của mỗi người, tốn rất nhiều tâm tư.
So với một năm trước vì đảm bảo bình an, phong cách của gia đình họ dĩ nhiên thay đổi rất lớn.
“Chứ gì nữa? Thẩm Y Y đó không cần nói, vốn dĩ cô ấy đã là cục vàng sinh ra trong ổ phú quý, đẹp chút không kỳ quái! Nhưng mấy đứa trẻ đó của họ, đúng là không giống trẻ con sinh ra ở nông thôn, còn có Lý Thâm, ôi, khí tràng đó thế mà còn mạnh hơn trước, người không biết còn tưởng là lãnh đạo ở đâu tới!”
“Đồng nhân bất đồng mệnh!” Có người cảm thán.
Nói nhiều đều là ngưỡng mộ, ai bảo Lý Thâm cưới được một cô vợ tốt? Ai lại bảo Lý Thâm to gan? Ai lại bảo họ không có gương mặt đó như Lý Thâm?
“Này này này, những lời này của mấy người không hay, cái gì mà cục vàng cục bạc? Trong nhà Thẩm Y Y đều là công nhân chính quy và phần tử trí thức, bây giờ ngay cả cô ấy cũng là sinh viên đại học chính cống, các người đừng có chụp mũ bừa cho cô ấy.” Vương Yến tức giận nói.
Bây giờ mọi người đều biết quan hệ giữa Vương Yến với Thẩm Y Y tốt, cười ngượng hai tiếng: “Ây da, chúng tôi cũng không phải ý đó, chỉ đơn thuần khen cô ấy, hơn nữa bây giờ hội cách ủy cũng không còn nữa, ai còn để ý cái này?”
“Không có thì tốt nhất.” Vương Yến liếc xéo bọn họ: “Nếu không tôi đi nói cho Thẩm Y Y biết, tới lúc đó nếu cô ấy tới tìm mấy người tính sổ, không liên quan tới tôi nhé!”
Mọi người: “...” Giải tán giải tán.
Bởi vì cha Lý còn đang bị thương, không tiện ở bên ngoài quá lâu, Chu Phong Thu đưa ông về nhà cũ.
Bên phía Thẩm Y Y đang cầm hành lý, về căn nhà nhỏ của họ trước.
Một năm không về, trong nhà vẫn giữ dáng vẻ khi họ rời đi, không có bẩn thỉu lộn xộn như Thẩm Y Y tưởng tượng, nhìn ra được có người thường xuyên tới quét dọn.
Còn ai tới quét dọn, Thẩm Y Y không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Chân thành nói một tiếng cảm ơn với mẹ Lý: “Mẹ, cảm ơn mẹ!”
“Có gì đáng cảm ơn chứ? Các con không ở nhà, mẹ trông nhà giúp các con là nên mà.” Mẹ Lý cười ha ha nói, nhìn trên bàn còn có chút bụi, lại mang theo chút áy náy nói: “Thời gian trước đến vụ thu, không tới quét dọn, đã phủ bụi rồi.”
“Không sao, đợi lát nữa quét dọn chút là được.” Thẩm Y Y cười nói: “Vẫn có thể ở được!”
“A!” Bên kia Nhị Bảo hưng phấn muốn chết, chạy vòng quanh sân: “Cuối cùng con cũng về rồi!”
Mẹ Lý nhìn cậu hưng phấn khôn tả, ngay sau đó bị Tiểu Bảo ôm cánh tay: “Bà nội, con nhớ bà sắp c.h.ế.t rồi!”
“Bà cũng nhớ con sắp c.h.ế.t rồi!” Nhìn cháu trai một năm không gặp, mẹ Lý vô cùng yêu thích: “Tiểu Bảo của chúng ta ngày càng đẹp trai rồi!”
“Vậy con thì sao, bà nội, vậy còn con?” Nhị Bảo không chịu yếu thế ghé tới.
“Không đẹp trai bằng em.” Tiểu Bảo nói.
“Hây.” Nhị Bảo không phục, đanh giọng nói: “Em còn chưa cao bằng anh!”
Hai em trai thối lại bắt đầu tương ái tương sát, Đại Bảo không tham gia với chúng, bỏ đồ xuống, cầm giẻ bắt đầu lau dọn.
Lý Thâm thấy vậy, trực tiếp đánh đầu hai anh em đang đùa giỡn: “Mau bỏ đồ xuống, dọn dẹp nhà cửa, nếu không đừng hòng ra ngoài chơi!”
Nhị Bảo vừa nãy vốn đã hẹn với Hà Vệ Đông bọn họ cất hành lý xong sẽ đi chơi, nghĩ tới phải quét dọn vệ sinh nhà cửa, liền hẹn buổi tối.
“Tới đây tới đây.” Nhị Bảo xắn tay áo, túm lấy Tiểu Bảo, vừa bắt đầu làm vừa nói to: “Chỉ chút việc này, còn có thể làm khó được con?”
“Vậy giao hết cho em nhé?” Đại Bảo đưa giẻ lau cho cậu.
Nhị Bảo: “...”
Cười he he, đẩy giẻ lau đi: “Lỡ lời lỡ lời, là chút việc, lẽ nào còn có thể làm khó được mấy anh em chúng ta?”
Đại Bảo hừ lạnh một tiếng, lau chùi trở lại.
Thẩm Y Y vốn muốn đi dọn dẹp phòng ngủ của họ, Lý Thâm cầm một cái ghế đã lau xong tới: “Vợ, chuyện quét dọn để mấy anh em chúng làm là được, em ngồi một lúc, anh đến phía nhà cũ nấu chút nước nóng cho em, tắm rửa một chút là có thể nghỉ ngơi rồi.”
Tiểu Bảo bên kia nghe thấy, cao giọng nói: “Phải đó, mẹ, bây giờ chúng con đi quét dọn giường trong phòng của cha với mẹ, đợi lát nữa trải chăn lên, rồi làm nóng giường là có thể ngủ một giấc ngon!”
Nhị Bảo nói xong, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng không cần cậu gọi, cầm chổi đi quét căn phòng nhỏ của Thẩm Y Y bọn họ.
Tiểu Bối thấy vậy cũng cun cút theo muốn phụ quét dọn, chẳng mấy chốc đã bị mấy anh trai của cô bé đuổi ra: “Tiểu Bối ngoan, đi nghỉ ngơi với mẹ đi.”
“Tiểu Bối không mệt.” Tiểu Bối nói.
“Không mệt cũng đi nghỉ ngơi với mẹ.” Ba anh trai không cho cô bé làm, sau đó Tiểu Bối bị đáng thương đuổi ra, phụng phịu vô tội nhìn mẹ cô bé.
Thẩm Y Y không kiềm chế được bật cười, cuối cùng cũng có người hiểu cảm nhận của cô rồi, vẫy tay: “Được rồi, mau tới ngồi đây nghỉ ngơi cùng mẹ.”
Tiểu Bối đan tay bước đôi chân ngắn ngủn đi tới.
Thẩm Y Y có hơi đói, lấy một túi hành lý trong đó ra.
Bởi vì họ không ở nhà lâu, ăn tết xong liền quay về, hành lý mang theo cũng không nhiều, chỉ là ít quần áo, còn lại đều là đồ ăn, có thịt, có bánh quy, có kẹo, đều là đồ hôm quay về Thẩm Y Y tạm thời lấy từ trong không gian ra.
Cô lấy một túi bánh xốp từ trong túi cho Tiểu Bối, sau đó lấy hai túi, quay đầu đang muốn cho mẹ Lý một túi, liền nhìn thấy mẹ Lý đã xắn tay áo cầm chổi lông gà quét dọn nhà rồi!
“Mẹ.” Thẩm Y Y gọi bà: “Đừng quét nữa, giao cho ba anh em chúng là được.”
“Không sao, mẹ không mệt, các con ngồi xe lửa nhiều ngày như thế đã mệt rồi, mẹ phụ giúp quét dọn xong sớm một chút, các con cũng có thể nghỉ ngơi sớm.” Mẹ Lý hì hục quét ở đây lau ở kia, giống như con ong chăm chỉ!
Thẩm Y Y: “...”
Khoảng cách sinh ra cái đẹp? Một năm không gặp, lần này quay về cô luôn cảm thấy mẹ chồng cô nhiệt tình hơn trước đây không ít!
Hết cách, Thẩm Y Y chỉ có thể gọi Nhị Bảo: “Nhị Bảo, bà con đang làm việc!”
“Hả?” Nhị Bảo từ trong phòng đi ra, nhìn thấy quả nhiên bà nội cậu đang làm việc, nhíu mày: “Bà, bà nói bà đã lớn tuổi rồi, sao có thể còn làm việc nặng như thế chứ? Mau đi nghỉ ngơi, giao cho mấy anh em chúng con là được rồi, bà với mẹ con ngồi nói chuyện ăn đồ ăn đi!”