Chờ sau khi Lý Thâm đi, cô đã dẫn Tiểu Bảo và Tiểu Bối trở về bên Bắc Đại thăm Đại Bảo và Nhị Bảo, giữa trưa ở bên đó ăn cơm trưa, buổi chiều năm mẹ con vào nội thành xem phim, đêm đó Đại Bảo và Nhị Bảo không về nhà bên Bắc Đại, trở về tứ hợp viện cùng Thẩm Y Y.
Lúc bọn họ trở về đã là chạng vạng tối, Lý Thâm đã ở nhà rồi, đang nấu cơm.
Đại Bảo và Nhị Bảo là lần đầu tiên về tứ hợp viện qua đêm, vẫn chưa chọn phòng của mình, Tiểu Bảo và Tiểu Bối tràn đầy phấn khởi đi giúp bọn nó chọn lựa.
Thẩm Y Y đi vào phòng bếp làm trợ thủ cho Lý Thâm, thuận tiện hỏi thăm tình huống của hôm nay.
"Hôm nay cậu Lưu kêu mấy người đến?" Thẩm Y Y cầm một củ tỏi chưa lột lên lột.
"Ba người.” Lý Thâm bận rộn làm đồ ăn, nhìn thấy vợ anh áp sát quá gần, vẫn không quên đẩy cô xa một chút: “Vợ đừng đứng sát vậy, cẩn thận dầu b.ắ.n trúng.”
Thẩm Y Y chỉ có thể đứng xa một chút, hiện tại đang làm món thịt bò xào ớt chuông, hương vị lan tràn ra ngoài, cô vốn dĩ không đói bụng cũng đã có hơi đói bụng rồi.
"Bọn nó đều dễ bảo chứ?” Người cô hỏi là mấy anh em Lưu Kiến Cương, mấy người này đều là những người phạm tội từng vào đó, tính cách khó tránh khỏi sẽ có chút phách lối.
"Rất dễ bảo.” Lý Thâm hơi cười khẩy nói.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Thẩm Y Y tò mò, biểu cảm hơi hào hứng, nhìn vẻ mặt này của chồng cô, khẳng định chính là mấy người kia sinh sự, sau đó bị chồng cô dạy dỗ.
Lý Thâm liếc nhìn cô, nhìn thấy anh gặp chuyện phiền phức em vui vậy sao?
Thẩm Y Y lập tức đổi thành mặt phẫn nộ: “Có phải bọn họ ức h.i.ế.p anh không? Ức h.i.ế.p thế nào? Ngày mai em sẽ đi dạy dỗ bọn họ!"
Lý Thâm bật cười, bỏ thịt bò xào ớt chuông vào dĩa, sau đó cầm đũa gắp một miếng thịt bò thổi thổi, đưa tới bên miệng vợ anh: “Từ từ, khá nóng."
Thẩm Y Y há mồm ăn, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái với anh: “Ngon!"
Lý Thâm cười lên, xoay người vừa lại tiếp tục làm đồ ăn, vừa trở về chủ đề chính: “Bọn họ cũng không có gì, cũng không có tật hư lớn gì, nhưng mà có lẽ nghe cậu Lưu nói là bọn họ tới hỗ trợ, cho nên biếng nhác, còn muốn bấu víu quan hệ với anh.”
Thẩm Y Y nhíu mày: “Đã trị hết chưa?"
"Em cứ nghĩ xem?" Lý Thâm liếc cô, giống như là đang nói "em đang hoài nghi năng lực của chồng em?".
Thẩm Y Y cười mắng một câu.
Lý Thâm cũng cười, tiếp tục báo cáo hành trình hôm nay với vợ anh: "Hôm nay bọn anh cùng nhau đi thu gom phế liệu, việc này tương đối đơn giản, phải thu cái gì, nên trả tiền như thế nào, bọn họ đã quen tay rồi, ngày mai bắt đầu dạy bọn họ phân loại phế liệu, chờ sau khi bọn họ học xong, anh sẽ sắp xếp hai người ra ngoài thu gom phế liệu, hai người ở nhà phân loại."
"Ừm.” Thẩm Y Y gật đầu, làm cái này chắc chắn phải phân công hợp tác: “Chờ có tiếng tắm rồi, người khác cũng sẽ mang đồ đến bán."
"Đúng.” Lý Thâm mang thịt gà đi hầm, nhử mồi nói: "Vợ, em đoán hôm nay anh thu được cái gì?"
"Cái gì?" Thẩm Y Y nghe anh dùng cái giọng này, cũng cảm thấy chắc chắn là có đồ tốt, mong đợi hỏi.
"Một cái đồ bàn.” Lý Thâm nói: “Thời kỳ Minh Triều!"
!!!
Thẩm Y Y ngạc nhiên nhìn anh, cũng không lo lắng thứ Lý Thâm thu gom là hàng giả, những món đồ cổ này trước đó lúc ở thôn Thanh Thủy, Lý Thâm đến chợ đen thu gom đồ cổ về, từng nghiên cứu với cô làm sao phân biệt thật giả. Đương nhiên, hiện tại gần như không có hàng giả gì là đúng.
"Anh để chỗ nào rồi?" Thẩm Y Y hỏi.
"Trong phòng, đợi lát nữa ăn cơm xong trở về phòng em đặt vào không gian, anh đã rửa sạch."
Thẩm Y Y đã góp nhặt không ít đồ cổ rồi, không sốt ruột, chỉ là hiếu kì hỏi: “Là người khác bán cho anh à?"
"Không phải.” Nói đến đây, Lý Thâm cũng cảm thấy có chút buồn cười: “Gia đình đó không biết đây là đồ cổ, còn lấy làm dĩa cho gà ăn! Lúc bọn anh đi ngang, con gà kia đúng lúc đá cái dĩa ra, anh bỏ ra mười đồng mua lại, gia đình kia còn cảm thấy có lời."
Thẩm Y Y: "..." Lỗ hộc máu!
Có điều, đồ cổ ở thời đại này không có giá trị, người bình thường cũng không coi trọng bao nhiêu là đúng.
"Đúng rồi, vợ.” Lý Thâm lại nói: “Hôm nay bọn anh còn có được một chiếc ti vi đã hỏng.”
"Ti vi?" Thẩm Y Y hơi kinh ngạc, bây giờ người có thể dùng ti vi vẫn tương đối ít.
"Đúng, còn có một đài thu thanh đã hỏng.” Lý Thâm nói: “Anh đã xem rồi, sửa lại vẫn có thể dùng, có thể làm hay tay hai nghề, thế này càng kiếm được tiền!"
Việc này với ý nghĩ của Thẩm Y Y không mưu mà hợp, thật ra nghiệp vụ thu gom phế liệu cũng rất rộng, có thể con đường kiếm tiền cũng nhiều, chỉ xem bản thân có năng lực thành công hay không mà thôi.
Hiển nhiên Lý Thâm có!
Nhưng!
Thẩm Y Y ngạc nhiên nhìn về phía Lý Thâm: “Anh biết sửa ti vi hả?”
Mặc dù ti vi đã có lịch sử xuất hiện ở quốc gia gần vài chục năm, nhưng vào hơn mười năm trước thứ này chỉ có một vài đơn vị hoặc là nhân tài có chức vụ nhất định mới sử dụng.
Mà Lý Thâm thế mà biết sửa?
Lý Thâm quả thật biết sửa!
Anh giải thích cho vợ anh: "Trước lúc chưa gặp em, anh đã muốn học một món nghề, năm sáu mấy anh đã đến thành phố một chuyến với anh Lương, thấy có người sửa ti vi, cảm thấy kỹ thuật này không tệ, học được có thể kiếm tiền, nên đã cho người thợ sửa đó hai trăm đồng, học ba tháng!"
Thẩm Y Y: "..." Đỉnh!
Không thể không nói, Lý Thâm có tầm nhìn rất xa, những năm tám mươi chính là thời buổi ti vi phổ biến, học xong môn kỹ thuật này, đúng là không lo cơm ăn áo mặc!
Đây không phải là đã phát huy được tác dụng sao?
"Quá ghê gớm!" Thẩm Y Y giơ một ngón tay cái với anh.
"Làm gì thực tế đi.” Lý Thâm ra hiệu cho cô.
Thẩm Y Y cũng không keo kiệt, vòng tay ôm cổ của anh, vừa muốn hôn vào mặt anh thì một giây sau đã nghe thấy một tiếng "A" rất ghét bỏ.
Mấy đứa nhỏ và Tiểu Bối đã vào rồi, sau khi Nhị Bảo tới thủ đô, tốc độ trưởng thành phi mã. Quan hệ nam nữ cũng đã hơi hiểu biết, lúc này rất ghét bỏ nhìn cha mẹ cậu bé: “Còn dính nhau nữa, đồ ăn sẽ khét hết!"
"Con mẹ mày!" Lý Thâm cầm một củ cà rốt, ném vào cậu bé: “Muốn bị đánh?"
Với bản lĩnh của Nhị Bảo, bắt được củ cà rốt rất dễ dàng, nhưng nhìn người cha già cáu kỉnh của mình, đương nhiên không dám khiêu khích nữa, lấy lòng cười ha ha hai lần.
"Đại Bảo, cho nó biết thế nào là lễ độ.” Lý Thâm bình tĩnh hạ lệnh.
Đại Bảo đứng ở bên người Nhị Bảo, lúcNhị Bảo kịp phản ứng muốn chạy trốn thì tóm cổ áo của cậu bé: “Đi thôi!"
Nhị Bảo: "..." Cứ thế bị kéo xuống dưới thê thê thảm thảm.
Người mẹ ruột Thẩm Y Y này… Ừm, đánh mạnh tí, nếu không nó sẽ không nhớ lâu!
Ban đêm cơm nước xong xuôi, sau khi rửa mặt xong, Thẩm Y Y và Lý Thâm trở về phòng, nhìn đồ bàn Lý Thâm nói tới. Đúng là thật, cô bỏ vào trong không gian.
"Còn có công thức bí truyền là đồ ăn, dược vật hay là những phương pháp luyện chế di sản văn hóa phi vật thể, những vật này đều có thể thu giấu.” Thẩm Y Y dặn dò.
"Anh biết, hôm nay anh cũng hỏi rồi, có bác gái tự xưng là đậu hũ do tổ tiên trong nhà làm, có công thức bí truyền làm đậu hũ, nhưng đòi mười đồng một tờ, anh nói với bà ấy có thể mang tới nhìn thử.” Lý Thâm nói: “Anh sẽ chú ý phân rõ."
"Ừm.” Thẩm Y Y gật đầu, đương nhiên cô tin tưởng mắt nhìn của Lý Thâm.