Mặc dù Thẩm Y Y đã giao chức quyền lớp trưởng ra rồi, nhưng không phải thật sự được nằm chơi xơi nước. Dù sao cũng đã lên đại học, vẫn cần tham gia một vài hoạt động nâng cao rèn luyện bản thân, làm phong phú một chút cuộc sống của mình sau giờ học, nếu không chờ tốt nghiệp rồi, sơ yếu lý lịch của cô trống không thì sẽ khó coi.
Dáng dấp Thẩm Y Y vốn là gây chú ý, trước đó làm chức lớp trưởng đại diện lớp, đã tiếp xúc không ít người, năng lực cũng được công nhận, trong trường học rất nhiều đoàn học sinh đều ngỏ ý với cô. Cuối cùng cô đã vào bộ ngoại giao của hội học sinh của khoa. Có điều mới vừa đi vào cô vẫn là một cán sự, cộng thêm bọn họ là khóa đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học nên các hoạt động ở phương diện các sinh viên công nông binh đã đề cử lên trước đó vẫn rất mơ hồ, hoạt động cũng không được xem là nhiều. Cô vui vẻ tự tại, có tiết sẽ đi học, không có tiết sẽ về nhà ở bên chồng và con, cuộc sống trôi qua an nhàn mà phong phú.
Vào giữa tháng năm, Thẩm Y Y từ trường học về nhà, Lý Thâm cầm một lá thư đưa cho cô, là từ trong nhà gửi tới.
"Là cha mẹ gửi tới à?" Thẩm Y Y hỏi, bọn họ trở về thủ đô đã ba, bốn tháng rồi, cũng đã lần lượt gửi mấy lá thư và một ít thức ăn cho cha Lý, mẹ Lý.
"Lần này không phải.” Lý Thâm nói: “Lần này là lão Chu gửi tới, chị cả sinh, sinh đôi con trai.”
"Thật sao?" Thẩm Y Y mừng rỡ, lại nghĩ tới cái gì, vội hỏi: “Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"
"Chịu chút khổ, bây giờ còn đang ở bệnh viện.” Lý Thâm nói: “Đứa bé tương đối yếu đuối, có điều mọi thứ vẫn tốt."
Thẩm Y Y gật đầu, Lý Đại Nha xem như sản phụ có tuổi, có thể sinh được thai sinh đôi thật sự là khó khăn, đều bình an là kết quả rất tốt.
"Chờ lát nữa em lấy sữa bột mà trẻ em và sản phụ đều có thể uống ra, anh gửi về cho nhà chị cả.” Thẩm Y Y nói.
"Được.” Lý Thâm gật đầu: “Lúc đầu anh muốn mua ở tòa lầu bách hóa, nhưng ngẫm lại đồ bên trong không gian tương đối tốt, chị cả ăn uống cũng tốt cho sức khỏe hơn nên không có mua!"
Thẩm Y Y cười: “Cũng may anh còn nhớ kỹ cái này...Đúng, thuận tiện cũng gửi mấy bình về cho cha mẹ, bọn họ lớn tuổi, ăn nhiều đồ bên trong không gian có thể nâng cao sức khỏe."
"Được.” Lý Thâm đáp.
Chớp mắt, đã đến cuối tháng sáu.
Thẩm Y Y vẫn chưa chính thức nghỉ đã thi xong, Nhị Bảo và Tiểu Bảo vẫn chưa nghỉ, Thẩm Y Y đã ở nhà nhàn rỗi hơn mấy ngày.
Trước kia lúc ở thôn Thanh Thủy, mỗi ngày Thẩm Y Y không có việc gì làm cũng không cảm thấy có sao hết. Nhưng bây giờ sau khi trở về thủ đô, cô đã hơi ngứa ngáy tay chân không muốn ngồi yên rồi.
Muốn kiếm tiền! Muốn mua nhà!
Thẩm Y Y sau khai giảng rất ít khi vào nội thành, coi như vào nội thành cũng là chủ yếu trở về thăm cha Thẩm, mẹ Thẩm, ngồi xe buýt là đến, không có quan tâm kỹ càng hiện tại nội thành đang có tình hình thế nào.
Nhưng Lý Thâm nói, hiện tại nội thành đã lục tục xuất hiện các quán nhỏ rồi, bán thức ăn, ăn mặc, tiêu dùng các loại, có điều những quán nhỏ này phần lớn đều là những người bước từ trong lao tù bị người ta kỳ thị hoặc là không tìm được công việc nhưng cần nuôi sống gia đình đang làm. Kinh doanh thuận lợi, kiếm được cũng nhiều, nhưng cũng không được người ta tôn kính.
Hiện tại phần lớn mọi người vẫn rất kỳ thị kinh tế cá thể, cảm thấy mua bán đồ không ra gì, chỉ có vào xưởng làm công nhân, ăn hàng hoá ngũ cốc mới là tốt nhất.
Loại tình trạng này sẽ kéo dài đến hai năm sắp tới, lúc báo cáo kinh tế cá thể đầu tiên của quốc gia đã ra đời, loại tình trạng này mới được xoa dịu.
Thẩm Y Y không thèm để ý cái này, bình thường cô phải đọc sách, không muốn khiến cho mình mệt mỏi như vậy, nghỉ đông và nghỉ hè phải nắm bắt cơ hội này.
Nói với Lý Thâm, hai người ăn ý với nhau.
Mấy tháng nay mặc dù Lý Thâm ở nhà chăm Tiểu Bối, thật sự muốn có thời gian rảnh đi làm cũng không phải không thể, nhưng mà chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chẳng qua bản thân anh không sợ nhưng mà vẫn cần phải chăm sóc người nhà. Song, bây giờ, nhiều người đều làm thế, phía trên cũng không có động thái gì, có thể thấy đã chấp nhận,
Thế là hai vợ chồng ăn ý với nhau.
Có điều bởi vì bọn họ ở ngoại ô thành phố, không được thuận tiện cho lắm.
Thẩm Y Y bèn nói: "Chi bằng chúng ta dọn sang tứ hợp viện ở đi? Khu nhà tứ hợp viện đó chúng ta vẫn chưa ở bao giờ, vừa khéo có thể đi trở về để có thêm hơi người, nếu muốn trở về thăm cha mẹ cũng tương đối dễ."
"Cũng được.” Lý Thâm nói.
Nhưng.
Thẩm Y Y nhìn về phía sân vườn, có chút đau đầu: “Nhưng mà mấy cái này của Đại Bảo thì khó mà chuyển đi."
Lý Thâm cũng nhìn về phía sân vườn, khu nhà của bọn họ hiện tại đang bày đầy các chậu hoa cỏ, đây đương nhiên không phải anh hoặc là vợ anh trồng, đây đều là Đại Bảo chăm sóc.
Đại Bảo từ khi vào đại học giống như đã nhập ma, mỗi ngày đều ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm của trường học, mỗi lần về nhà gần như đều phải ôm về một chậu hoa cỏ. Mới đầu chỉ là đặt ở dưới mái hiên của cậu bé, về sau càng bày càng nhiều, anh vạch ra một khu vực để Đại Bảo đặt mấy chậu cây. Bởi vì đều là "bảo vật" của Đại Bảo nên anh và vợ anh cũng sẽ không tuỳ tiện động vào, cũng không cho Nhị Bảo, Tiểu Bảo và Tiểu Bối động vào, cho nên cả một khu vực đó chỉ có một mình Đại Bảo động vào.
May mắn Đại Bảo vẫn có chút thẩm mỹ, bày xếp cũng rất chỉnh tề, giống như trong sân nhà có thêm một vườn hoa, cũng tạo một phong vị khác.
"Không sao.” Lý Thâm nói: “Hỏi thử Đại Bảo có đồng ý chuyển đi hay không, nếu đồng ý chuyển thì anh tìm xe giúp nó chuyển, nếu nó không đồng ý, nghỉ hè sẽ để nó ở chỗ này."
"Một mình nó ở lại đây có an toàn không?" Thẩm Y Y hỏi.
"Không có gì mà không an toàn, đã là một cậu trai một mét sáu mấy rồi.” Lý Thâm nói, từ nhỏ anh đã được nuôi thả mà lớn lên, cũng không cảm thấy đứa bé mười một tuổi còn cần cha mẹ túc trực ở bên, nhưng anh cũng biết vợ mình rất thương mấy đứa bé.
Bèn nói: “Nếu em không yên tâm, chúng ta hỏi thử Nhị Bảo có chịu ở đây không. Nếu chịu ở đây thì để nó và Đại Bảo ở đây với nhau, hai người giặt quần áo nấu cơm không có vấn đề, có thể chăm sóc tốt bản thân, bình thường chúng ta cũng có thể tới thăm bọn nó, bọn nó cũng có thể về nội thành...Yên tâm đi, vợ, hai anh em nó không có yếu ớt như em nghĩ đâu.”
Được thôi, hỏi ý kiến Đại Bảo trước rồi tính tiếp.
Quả thật, Đại Bảo không muốn trở về khu nội thành, cậu bé muốn ở bên này chăm sóc hoa cỏ của cậu bé, hơn nữa cậu bé đã xin trường học một phòng thí nghiệm, hiển nhiên nghỉ hè cậu bé cũng muốn chạy đến thí nghiệm.
Thẩm Y Y lại hỏi ý kiến của Nhị Bảo, Nhị Bảo ban đầu là muốn trở về tứ hợp viện, nghe anh cả cậu bé ở lại phòng thí nghiệm thì nói: “Con vẫn nên ở bên này đi, tránh cho anh cả ở một mình nửa đêm sợ hãi khóc nhè."
Đại Bảo lúc đầu rất cảm động: "Ai khóc nhè chứ?"
Hai tay Nhị Bảo đút vào túi, nghiêng đầu nhìn anh cả cậu bé, dáng vẻ ngứa người kiểu “ai đáp lại thì là người đó”.
Huyệt Thái Dương Đại Bảo nhảy thình thịch, rất muốn đánh người.
Thẩm Y Y đỡ trán, cái tính tình này của thằng hai nhà cô, cô chỉ có thể cầu nguyện về sau cậ bé ra ngoài sẽ không bị đánh: “Được rồi, vậy hai đứa con sẽ ở bên này. Phải săn sóc lẫn nhau, không nên đánh nhau, Đại Bảo, con có thời gian cũng dạy dỗ Nhị Bảo nhiều hơn."
Hiện tại Thẩm Y Y đã không cần lo lắng Nhị Bảo sẽ không chăm chỉ học tập, có mục tiêu là "trường quân đội" rồi, hiện tại cậu bé đã cố gắng học tập hơn bất kỳ ai.