Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 186 - Chương 186

Trước Sau

break
Ngô Tiểu Mạn nhìn bộ dáng nhíu mày của anh ấy, vừa lạnh lòng vừa tủi thân, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không tốt? Khiến cho anh tránh như tránh tà vậy?

Việc này cũng không phải lần một lần hai, Ngô Tiểu Mạn thật sự cảm thấy có chút uất ức, đem hộp cơm nhét vào trong tay anh ấy, "Dù sao đây cũng là đồ em mang cho anh, anh tự mình xử lý đi."

Nói xong, Ngô Tiểu Mạn liền làm bộ muốn đi, kết quả cô đi một đoạn xa, cũng không thấy có tiếng ai gọi cô lại.

Giận dỗi vốn định rời đi, lại nhớ tới cái gì, sải bước đi về phía hành lang, cầm lấy một cái túi trên mặt đất, đặt ở trước mặt Thẩm Vũ Hoành.

Lại từ trong túi lấy ra một phong thư, "Không biết là ai gửi cho anh, em mang tới cho cha."

Thẩm Vũ Hoành nhìn địa chỉ, mặt mày trở nên dịu dàng không ít.

Ngô Tiểu Mạn lập tức chú ý tới, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, nhớ tới dường như anh ấy thường xuyên nhận được thư viết tay được gửi từ địa chỉ trên, lúc trước cô ấy không để ý là bởi vì họ của người gửi giống với họ của Thẩm Vũ Hoành, cô ấy cho rằng là người thân gì đó...

Nhưng hình như cô ấy đã bỏ sót, cùng họ không nhất định có quan hệ huyết thống, huống chi mỗi lần Thẩm Vũ Hoành nhận được lòng thư tâm trạng đều rất tốt, có thể hay không...

Cảm giác nguy cơ ập đến, Ngô Tiểu Mạn thăm dò: "Không phải là thư gửi từ thủ đô, là người trong lòng anh gửi tới sao?"

"Không phải." Thẩm Vũ Hoành thốt ra, rất nhanh lại phản ứng lại hình như phản ứng của mình quá vội vàng, ho một tiếng, "Là em gái tôi."

Tâm tình Ngô Tiểu Mạn trong nháy mắt trở nên tốt hơn, cười khanh khách nhìn anh ấy, "Được rồi, em biết rồi."

"..." Thẩm Vũ Hoành luôn cảm thấy trong lời nói của Ngô Tiểu Mạn có ý gì đó.

Ngô Tiểu Mạn "lơ đãng" hỏi thăm, "Quan hệ giữa anh và em gái anh rất tốt sao?"

"Ừm." Thẩm Vũ Hoành nhớ tới Thẩm Y Y, khóe môi xuất hiện một nụ cười, "Em ấy là em gái duy nhất trong nhà, cũng là đứa nhỏ được chiều chuộng nhất nhà chúng ta, cả nhà ai cũng rất thích em ấy."

Ngô Tiểu Mạn nhíu mày, cô cho rằng một người đàn ông không mẫn cảm với phụ nữ như Thẩm Vũ Hoành, bên cạnh anh ấy ngoại trừ mẹ thì sẽ không có sự xuất hiện của phụ nữ nào khác.

Không nghĩ tới lại còn có một cô em gái? Thoạt nhìn, anh ấy còn rất yêu thương em gái mình?

Ngô Tiểu Mạn càng tò mò, "Vậy cô ấy là người như thế nào?"

Nói đến Thẩm Y Y, Thẩm Vũ Hoành cũng không từ chối cách nói thăm dò của Ngô Tiểu Mạn, khí thế cũng ôn hòa không ít.

Em gái anh ấy là người như thế nào? Thẩm Vũ Hoành suy tư một chút, thu hồi nụ cười, rất ghét bỏ nói: "Là một đứa vô lại."

"Cái gì?" Ngô Tiểu Mạn kinh ngạc.

Vô lại?

Sao đột nhiên cua gắt như vậy?

"Em ấy là một người rất tùy hứng." Thẩm Vũ Hoành nói, "Thích một người đàn ông không thích em ấy, vì người đàn ông kia gạt mà lừa gạt mọi người trong nhà xuống thôn quê, cuối cùng còn gả cho một người ở nông thôn, sinh mấy đứa con, không về được thành phố, còn an ủi cả nhà nói em ấy sống rất tốt, khiến cả nhà tôi ai cũng đau lòng."



Thẩm Vũ Hoành càng nói càng tức giận, anh ấy cũng là từ hai năm trước mới biết được tin em gái kết hôn.

Lúc mới biết được tin tức, anh ấy quả thực không thể tin được, em gái nhỏ vẫn luôn chạy theo phía sau mình, thế mà đã kết hôn rồi!

Đối tượng kết hôn không phải là Lâm Gia Đống, mà là người khác!

Người mà từ nhỏ Thẩm Vũ Hoành yêu thương nhất chính là Thẩm Y Y, đương nhiên biết cô thích Lâm Gia Đống đến bao nhiêu.

Trong suy nghĩ của anh ấy, nếu em gái anh ấy không gả cho Lâm Gia Đống, vậy khẳng định chính đã bị người ta bắt nạt, bằng không với tính tình của em ấy, không có khả năng dễ dàng buông tha Lâm Gia Đống như vậy.

???

Ngô Tiểu Mạn nhất thời không phân biệt được, đây là chuyện thật, hay là câu chuyện mà do Thẩm Vũ Hoành bịa đặt để cô không quấn lấy anh ấy nữa, muốn dựa câu chuyện này mà nói cho cô biết —— thích một người không thích mình, kết quả sẽ rất thảm hại.

Đầu óc Ngô Tiểu Mạn đảo quanh, trong đầu xuất hiện một kế hoạch, vỗ vỗ hộp cơm của Thẩm Vũ Hoành, "Nhớ ăn hết, không được lãng phí."

Sau đó liền bỏ chạy.

Thẩm Vũ Hoành có chút ngoài ý muốn nhìn bóng lưng cô ấy, không ngờ cô ấy lại rời đi dễ dàng như vậy.

Không nghĩ nhiều, cầm đồ dưới chân lên, trở về ký túc xá.

Trước tiên mở thư ra, sau khi nhìn thấy tin em gái mình lại sinh thêm một đứa con gái nữa, anh ấy liền nở một nụ cười cưng chiều.

Tiếp theo nhìn xuống phía dưới, lại thấy cô hỏi thăm tình hình tình cảm của anh ấy, lại nhìn thấy cô ấy nói chuyện trước kia đều đã qua, bảo anh ấy không nên dừng bước, phải biết quý trọng những thứ trước mắt, trong đầu anh ấy chợt lóe qua bóng dáng Ngô Tiểu Mạn, trầm mặc một chút.

Cuối cùng lấy ra một tờ giấy khác bắt đầu viết thư trả lời.

Viết xong thư trả lời, anh mới mở bưu kiện...

......

Hơn nửa tháng sau, Lý Thâm vào thị trấn mua thịt, thuận đường đến bưu điện một chuyến, lấy về hai bức thư.

"Hai bức?" Thẩm Y Y có chút kinh ngạc.

"Cùng một địa chỉ gửi tới, nhưng mà tên người nhận không giống nhau, có một phong là anh trai em, còn có một phong thư, " Lý Thâm đọc, "Ngô Tiểu Mạn, em có biết không?"

"Chị dâu em?" Thẩm Y Y thốt ra, nhận lấy thư, vừa giải thích với Lý Thâm, "Chị ấy chính là người theo đuổi anh trai em kia."

"Sao em lại gọi cô ấy là chị dâu?" Lý Thâm hỏi, "Không phải bọn họ còn chưa kết hôn sao?"

"..." Thẩm Y Y hứng thú, lôi kéo Lý Thâm nói, "Bằng không chúng ta đánh cuộc đi, em đánh cuộc anh trai em nhất định sẽ lấy chị Ngô Tiểu Mạn, nếu em thắng… sau này chuyện gì anh cũng phải nghe em."

"Có khi nào anh không nghe lời em?" Lý Thâm hỏi ngược lại.



Thẩm Y Y nhỏ giọng: "Anh nói thử xem?"

"...... Vợ."Ánh mắt Lý Thâm u ám, ôm eo cô, ý tứ không cần nói cũng biết.

"..." Thẩm Y Y ho một tiếng, vô cùng chột dạ.

Từ khi phát hiện cô mang thai đến bây giờ, anh chỉ mới chạm vào cô một lần, lần đó cô vẫn thấy anh nhịn đến khó chịu.

Sau đó cô chủ động, nhưng lần đó anh cũng chỉ là giải cơn thèm một chút, cũng chưa thỏa mãn.

Từ lúc cô sinh hạ Tiểu Bối đến bây giờ, đã hơn bốn mươi ngày, anh vẫn như cũ nhịn không chạm vào cô.

Chỉ là có đôi khi, đặc biệt là vào buổi tối, cô đều có thể cảm nhận được ánh mắt anh nhìn cô lóe lên ánh sáng xanh như sói đói.

Thế cho nên cô cũng nhịn không được lo lắng, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy cô đã khôi phục rồi, eo của cô có còn chịu được hay không...

Nhưng, lo lắng cũng chỉ là lo lắng.

Thẩm Y Y chớp chớp mắt, lại thêm một chút lửa: "Nếu như em thua..."

Cô tiến đến bên tai anh nói cái gì đó, nói xong, chính cô cũng có chút ngượng ngùng, cả người liền đỏ ửng lên.

Cánh tay Lý Thâm ôm chặt cô càng ngày càng chặt, mắt thường có thể thấy được có chút hưng phấn, thanh âm có chút khàn khàn, "Thật sao?"

"Thật sự, " Thẩm Y Y gật gật đầu, lại nói một câu khiến Lý Thâm thiếu chút nữa nổ tung, "Bằng không bây giờ chúng ta tới cũng được!"

Còn làm bộ hôn anh.

Lý Thâm: "..."

Nếu còn không nhìn ra cô đang tán tỉnh anh thì anh chính là kẻ ngốc, bị cô quyến rũ đến mức chịu không được, không muốn quan tâm đến gì nữa, lại sợ...

Rốt cuộc, lý trí của Lý Thâm vẫn chiến thắng dục vọng, kéo vợ mình xuống, giọng nói trầm thấp mang theo giận hờn không được thỏa mãn, "Vợ, chờ một chút!"

"Anh không khó chịu?" Thẩm Y Y nói.

"Bác sĩ nói tốt nhất là sau sáu mươi ngày, " Lý Thâm nắm lấy tay cô.

Thẩm Y Y không đành lòng, "Nếu không vẫn là..."

"Chờ một chút, " Lý Thâm hô hấp có chút nặng, vừa trấn an cô, giống như cô mới là người không đợi được.

Thẩm Y Y: "..." Quên đi.

Sau khi kết thúc, Thẩm Y Y mới mở lá thư của anh trai mình ra.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc