Từ khi trở thành di nương, nàng ta không thể tự do ra vào phủ, phu nhân thật là biết tính toán.
May mắn có trong tiểu ni cô trong miếu nguyện ý làm việc cho nàng ta, bằng không mấy chiếc khăn và bình phong thêu kia không thể nào bán ra ngoài được.
Vân Sơ ngồi trên giường, Thính Sương đứng bên cạnh báo cáo: “Mấy hôm nay Tuyên Võ hầu gia chưa từng thượng triều, cũng không có động tĩnh gì.”
Nàng ấy tận mắt thấy Tuyên Võ hầu ăn một bạt tai của phu nhân, gương mặt kia lập tức sưng lên, đổi thành bất cứ người nào thì e rằng chuyện này sẽ không trôi qua như vậy.
Tuyên Võ hầu chèn ép Tạ gia cũng không sao, nàng ấy chỉ lo lắng phu nhân sẽ gặp phiền toái.
Vân Sơ uống trà.
Nỗ lực nhớ lại đời trước, mãi đến khi nàng chết, nàng và Tuyên Võ hầu cũng không có bất kỳ quan hệ nào.
Ai ngờ Tuyên Võ hầu lại ôm tâm tư âm u như vậy với nàng, khó trách trong tiệc thọ của lão thái thái lần trước, hắn ta lại bảo nàng hòa ly.
Nàng tất nhiên muốn cách xa người ôm tâm tư dơ bẩn với mình.
Thanh danh của mình bị hủy là việc nhỏ, liên luỵ danh tiếng Vân gia là chuyện lớn...
“Phu nhân, nha hoàn bà tử và gia đinh trong viện nhị thiếu gia đều tới rồi.” Thính Tuyết đi vào bẩm báo.
Vân Sơ gật đầu, sai người đưa bọn họ ra vườn.
Tạ Thế Duy chỉ đưa theo một gã hầu đến thôn trang để chăm sóc cuộc sống hàng ngày, những người khác đều ở lại, còn lại hai nha đầu, hai bà tử, một gia đình, năm người cúi đầu đứng dưới bậc thang.
Hiện giờ Vân Sơ quản gia, cũng không lấy của hồi môn cung phụng cho Tạ gia nữa, tất cả các khoản chi của Tạ gia đều là lợi nhuận từ thôn trang của cha chồng.
Nàng không có tâm tư tiết kiệm bạc cho Tạ gia.
Nàng mở miệng nói: “Lão thái thái lớn tuổi, lại vừa bệnh một trận, hiện giờ cần người chăm sóc, hai bà tử các ngươi đến viện của lão thái thái đi. Tam thiếu gia đã lớn, hai người các ngươi tới viện tam thiếu gia hầu hạ.”
Cuối cùng, chỉ còn một mình Cửu Nhi đứng trong sân.
Vân Sơ nhìn nàng ấy rồi nói: “Ngươi ở lại viện của ta làm việc đi.”
Cửu Nhi gật đầu: “Vâng phu nhân.”
Chuyện không nên biết nàng ấy đã biết, phu nhân sẽ không để nàng ấy đến viện khác hầu hạ.
“Ta có một thôn trang ngoài thành, có rất nhiều việc cần ngươi làm.” Vân Sơ mở miệng: “Ta đã hỏi đại phu rồi, trong cơ thể ngươi còn sót ba chiếc kim, cần phải ngâm suối nước nóng quanh năm mới có thể lấy ra được, vừa lúc thôn trang kia có suối nước nóng, ngươi đến đó tĩnh dưỡng một thời gian đi, khi nào thân thể tốt lên thì ta còn có việc quan trọng cần ngươi làm.”
Cửu Nhi kinh ngạc mở to đôi mắt.
Lúc đại phu nói tới suối nước nóng, nàng ấy thật không dám mơ tưởng, đây là bể tắm nóng chỉ có quý nhân giàu có mới có thể dùng, một nha đầu ti tiện như nàng ấy sao mà có phúc phần đó. Nàng ấy nghĩ trong cơ thể có kim châm thì cứ có vậy, khi nào c.h.ế.t thì phải xem mệnh của nàng ấy.
Nhưng không ngờ phu nhân lại phái nàng ấy tới thôn trang có suối nước nóng, cho nàng ấy ngâm suối nước nóng điều dưỡng thân thể, phu nhân không sợ cứu sống nàng ấy thì nàng ấy sẽ nói với người Tạ gia chuyện của nhị thiếu gia có bút tích của phu nhân sao?
Sao phu nhân lại tin tưởng nàng ấy như vậy?
Không chờ nàng ấy nghĩ nhiều, Thính Sương đã đưa người đi.
Vân Sơ cúi đầu nhìn vụn trà.
Sớm hay muộn gì nàng cũng phải đề bạt một số nha đầu khác vì nàng sẽ gả Thính Sương Thính Tuyết ra ngoài nhanh thôi, bên cạnh cần có người thay thế.
Tuy Cửu Nhi còn nhỏ nhưng đã trải qua những chuyện như vậy, xem như có chút tâm cơ, chậm rãi bồi dưỡng, sau này cũng có thể trở thành trợ thủ đắc lực.
Còn tin tưởng sao, không tồn tại.
Cả hài tử nàng đích thân nuôi lớn còn có thể phản bội nàng, sao nàng có thể hoàn toàn tin tưởng một nha đầu không mấy quen thuộc này.
Chẳng qua bây giờ Cửu Nhi là lựa chọn tốt nhất thôi.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Cảnh Ngọc hạ triều là về nhà, vì tránh để chạm mặt hắn ta nên Vân Sơ cơ bản không rời khỏi Sanh Cư.
Mãi đến tuần giữa tháng năm, tiệm băng khai trương, lúc này nàng mới sai người chuẩn bị xe ngựa, lên phố xem náo nhiệt.
Nàng ngồi trong một quán trà có tên là Hồ Trà đối diện tiệm băng, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhìn hướng ra mặt tiền cửa hiệu.
Vì thời tiết càng ngày càng nóng nên người đến tiệm băng cũng không ít.
“Không biết vì sao mà mấy tiệm bán băng năm trước bây giờ lại không có một khối băng, nghe nói hồi tháng ba tháng tư gì đó đã bị một thương nhân phương nam mua hết rồi.”
“Tháng ba tháng tư lạnh muốn chết, ai biết tới tháng năm lại nóng thành như vậy, chủ tử nhà ta cũng không có mua trước, bây giờ mới bảo ta chạy đến đây mua một ít về.”
“Toàn bộ kinh thành lại chỉ có một tiệm bán băng này, thật sự là thái quá.”
“...”
Vân Sơ cũng cảm thấy thái quá.
Chẳng lẽ hồi tháng ba tháng tư, toàn bộ băng ở kinh thành và xung quanh kinh thành đều bị Trần Đức Phúc gom hết rồi sao?
Nếu thật chỉ có một mình tiệm nhà nàng bán băng thì e là sẽ xảy ra chuyện mất.