Nhìn thấy từng con chữ của Nhiếp Mông, Vân Sơ cứ như được nhìn thấy chữ của Nhiếp Chu, phụ tử bọn họ đều là người có cốt khí.
Bài thi của hắn cũng được nhiều người thả thẻ bài nhất, chính là Trạng Nguyên trong kỳ vọng của tất cả mọi người.
Nhưng Nhiếp Mông mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một hài tử, nàng không muốn đứa nhỏ này bị cuốn vào tranh đấu trên triều.
Cũng cùng lý do đó, dù hai đứa nhỏ Mạnh Thâm cùng Vân Chấn Giang có ưu tú bao nhiêu thì nàng cũng sẽ không để cho bọn họ ngoi đầu trong kỳ thi đình lần này.
Vân Sơ đặt thẻ bài của mình xuống.
Sở Hoằng Du vừa thấy Vân Sơ chọn ba người đứng đầu, hai mắt lập tức sáng lên.
Hắn lớn giọng nói với các vị trọng thần và chư vị cống sĩ: “Thí sinh Phùng Toàn Nghĩa ở đâu?”
Phùng Toàn Nghĩa bước ra: “Học sinh có mặt.”
Hắn ta là người nhà mẹ đẻ của tiền Thái Hậu, lúc ấy Thái Hậu mưu nghịch, toàn bộ Phùng gia bị phán lưu đày, sau khi Nhiếp Chính Vương thượng vị, Phùng gia được miễn hình phạt, trở lại kinh thành, vẫn cư trú trong tòa nhà trước kia của Phùng gia, nhi tử Phùng gia cũng có danh ngạch tham gia khoa cử.
“Phùng Toàn Nghĩa trung hậu thành thật, văn chương vững vàng có chiều sâu, khiến người ta phải nghiền ngẫm, trẫm rất hài lòng.” Sở Hoằng Du cầm lấy bút lông, đích thân hạ bút: “Phùng Toàn Nghĩa, đệ nhất giáp, đỗ đầu.”
Hắn vừa dứt lời thì toàn bộ triều đình đều an tĩnh.
Bọn họ đều biết Phùng Toàn Nghĩa là ai, là thân nhân huyết mạch của Nhiếp Chính Vương nhưng lại không biết trong số những bài văn vừa rồi, bài nào là của Phùng Toàn Nghĩa viết.
Cho dù chỉ viết tốt một chút thôi thì bọn họ cũng sẽ có ấn tượng, nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn không nhớ nổi, chứng tỏ Phùng Toàn Nghĩa cũng chẳng phải người tài hoa, phải nói là trong một đám thí sinh ưu tú như vậy, Phùng Toàn Nghĩa hoàn toàn không có chỗ đứng.
Một người như vậy mà có thể trở thành tân khoa Trạng Nguyên sao?
Đây chẳng phải là trò cười sao?
Phùng Toàn Nghĩa cũng ngẩn ngơ.
Lúc trước hắn ta quả thật có từng đọc sách, nhưng bị lưu đày hai năm, đã trải qua nỗi thống khổ xưa nay chưa từng có nên đã sớm quên hết những thứ trong sách vở, hắn ta tới tham gia khoa cử cũng chỉ vì Nhiếp Chính Vương cho hắn ta một cơ hội nên hắn ta mới muốn thử một lần xem sao.
Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ chỉ thử một lần mà lại trở thành Trạng Nguyên.
Đương nhiên, hắn ta cũng không cho rằng bản thân là người giỏi giang gì, chắc chắn là Nhiếp Chính Vương tác động nên mới khiến tiểu hoàng đế không thể không khâm điểm cho hắn ta vị trí đệ nhất.
Ba năm mới có một kỳ thi đình, không phải nàng nên mượn cơ hội này đề bạt người nhà, sắp xếp vào các vị trí trong triều sao, vì sao lại cất nhắc Phùng Toàn Nghĩa?
Nhưng hắn ta rất nhanh đã hiểu được nguyên do.
Bởi vì vị trí đứng thứ hai là người Lâm gia, chính là thân đệ đệ của Lâm Cường, cũng là một kẻ tài học chẳng có gì xuất chúng.
Hắn ta đã dự định sẽ sắp xếp hai người này vào hàng tứ giáp, làm một chức quan nhỏ trong triều là được.
Hắn ta thật không ngờ cuối cùng một người thành Trạng Nguyên, một người thành Bảng Nhãn.
Vân Sơ muốn phủng sát hắn ta!
Sở Thụy nhìn lên chỗ cao, ánh mắt xuyên qua rèm châu, dừng trên người Vân Sơ.
Vân Sơ nhìn thẳng vào hắn ta, cong môi nở nụ cười.
Hiện giờ Lý thủ phụ đang gấp rút lôi kéo chư vị đại thần bãi miễn Nhiếp Chính Vương nhưng có rất nhiều người do dự không quyết, sợ bãi miễn thất bại thì sẽ bị Nhiếp Chính Vương trả thù.
Cho nên nàng mới quyết nghị đề bạt người Phùng gia và Lâm gia để đám người vẫn còn lưỡng lự đó mau chóng quyết định..
“Nhiếp Mông, đệ nhất giáp, đứng hàng thứ ba.”
Sở Hoằng Du hạ bút viết tên tam giáp.
Các triều thần không khỏi ồ lên, không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
“Nhiếp Mông có tài, xứng làm Trạng Nguyên nhưng lại chỉ đứng thứ ba.”
“Đứng dưới người khác cũng thôi đi, nhưng hai người Phùng, Lâm này nào có tài hoa gì.”
“Nhiếp đại nhân c.h.ế.t thảm, trưởng tử lại đánh mất danh vị Trạng Nguyên, thật là đáng buồn, Hoàng Thượng còn quá nhỏ, không biết nhìn người.”
“Ngươi còn không rõ sao, rõ ràng là Nhiếp Chính Vương ép Hoàng Thượng khâm điểm cho hai gã kia, Nhiếp Chính Vương là phụ thần đứng đầu, Hoàng Thượng chỉ có thể nghe hắn ta.”
“Nhiếp Chính Vương... ai...”
Mọi người sôi nổi lắc đầu. Kỳ thi đình ba năm kết thúc.
Trong tam giáp chỉ có mỗi Nhiếp Mông là khiến mọi người tâm phục khẩu phục, hai người đầu bảng không được ai công nhận.
Một đám học sinh cố ý đi nhìn bài thi của hai người kia, hai bài văn có thể nói là rập khuôn, cũng có một chút ý mới nhưng không nhiều, hoàn toàn không xứng với vị trí nhất bảng và nhì bảng.
Nhưng Thánh Thượng tự mình khâm điểm, đám học sinh có không cam lòng thì cũng đành chịu, gương mặt lộ ra vẻ hân hoan chúc mừng giả tạo.
Cùng lúc đó, các triều thần cũng xúm tới chỗ Nhiếp Chính Vương.
“Tân khoa Trạng Nguyên Bảng Nhãn đều là thân nhân của Nhiếp Chính Vương, chúc mừng Vương gia.”
“Phùng gia Lâm gia biết cách dạy con, thật là khiến người ta khâm phục.”
“Hai người này sẽ trực tiếp vào Hàn Lâm Viện, tiền đồ vô lượng.”
“...”
Sở Thụy cười lạnh.
Đám người này ngoài mặt là chúc mừng nhưng không biết trong lòng đã mắng hắn ta bao nhiêu lần.
Vốn dĩ hắn ta muốn khôi phục sự thịnh vượng của Phùng gia và Lâm gia, nếu Vân Sơ đã cho cơ hội này thì hắn ta cũng nhận lấy thôi.
“Quá khen quá khen.” Sở Thụy chắp tay nói: “Bổn vương còn có việc phải thương nghị với Hoàng Thượng, cáo lỗi không tiếp chuyện được.”
Hắn ta vừa đi thì đám triều thần lập tức thay đổi sắc mặt.
“Nhiếp Chính Vương thật quá đáng, lại dám nhúng tay vào khoa cử.”
“Hắn ta đã sớm đề bạc người Lâm gia làm thống soái Ngự Lâm Quân, hiện giờ lại để người Lâm gia thành Bảng Nhãn, muốn vực dậy nhà mẹ đẻ của thân mẫu hắn ta sao?”
“Cuối cùng là Nhiếp Chính Vương muốn làm gì vậy, ta thật sự không rõ.”
“Đó là do ngươi ngốc, ta đoán hắn ta là vì vị trí kia.”
“Hắn ta danh không chính ngôn không thuận...”
“Nếu danh chính ngôn thuận thì hắn ta cần phải trù tính nhiều như vậy sao...”
“Không được, ta phải đi tìm Lý thủ phụ tán gẫu một chút.”
“Ai, ta cũng đi.”
Một đám người đi đến chỗ Lý thủ phụ.
Sở Thụy đi tới trước mặt Sở Hoằng Du: “Hoàng Thượng.”
Sau khi tan triều, Sở Hoằng Du tụ tập nói chuyện cùng Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang.
Kỳ thi đình lần này, Mạnh Thâm đứng đầu đệ nhị giáp, Vân Chấn Giang đứng giữa đệ tam giáp, thứ bậc của hai người thật sự không tồi, còn có Đới Hoành, hắn cũng đứng trong hàng đệ tam giáp.
Hắn đang dò hỏi hai người bọn họ muốn làm việc ở bộ phận này, hắn sẽ cho người sắp xếp.
Đang nói thì Sở Thụy tới, Sở Hoằng Du lập tức chuyển đề tài, cười nói: “Thâm ca, Vân ca, hai người vất vả cả buổi sáng rồi, lui xuống trước đi.”
Hai người chắp tay, cúi đầu lui ra.
“Hoàng Thượng càng ngày càng có bộ dáng của Hoàng Thượng.” Sở Thụy ra vẻ vui mừng: “Tiên hoàng không chọn sai người.”
Sở Hoằng Du bày ra bộ dáng hồn nhiên: “Là Nhiếp Chính Vương dạy bảo tốt.”
“Thần không dám nhận.” Sở Thụy nở nụ cười: “Hoàng Thượng là Hoàng Thượng tốt, Thái Hậu cũng là Thái Hậu tốt, đáng tiếc không phải là mẫu tử thân sinh, quan hệ sẽ giống như tiên hoàng và tiên Thái Hậu.”
Gương mặt nhỏ của Sở Hoằng Du lập tức đanh lại.
Hắn rất rõ bản thân là do mẫu thân sinh ra.
Nhưng phụ thân và nương đều nói không được để lộ việc này ra ngoài bởi vì khi sinh hắn, mẫu thân vẫn còn là Tạ phu nhân, là thê tử của Tạ Cảnh Ngọc, vì thế có thể sẽ có người nghi ngờ hắn không phải là huyết mạch của hoàng thất.
Nếu như vậy thì tình huống sẽ càng khó giải quyết.
Hắn lạnh lùng nói: “Nhiếp Chính Vương muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Chắc chắn Thái Hậu sẽ càng muốn để nhi tử thân sinh của mình lên làm hoàng đế.” Sở Thụy hạ giọng: “Đợi đến khi Yến Vương đủ lớn, e là vị trí của Hoàng Thượng sẽ không xong.”
Sở Hoằng Du nghiêng đầu nói: “Châm ngòi ly gián là trò xiếc của nữ tử, trẫm không ngờ thì ra Nhiếp Chính Vương cũng thích chơi chiêu này, thật không thú vị.”
Sắc mặt Sở Thụy lập tức trầm xuống.
“Thái Hậu chờ trẫm đến An Khang Cung dùng bữa, trẫm đi trước.”
Sở Hoằng Du xoay người ra ngoài, thật sự không muốn nói thêm một câu nào với Sở Thụy.