Lần đầu tiên hắn ta nhận ra bản thân không xứng với vị trí Thái Tử.
Cho tới nay, mọi thứ đều có mẫu hậu gánh vác thay hắn ta, giúp hắn ta xử lý đủ thứ chuyện, hiện giờ hắn ta chỉ còn lại một mình, hắn ta không biết làm gì cả.
Đương nhiên thuộc hạ của hắn ta cũng có người tài, thái phó, thái sư, thái bảo, mỗi người một kiến nghị, hắn ta không biết nên nghe ai.
Hắn ta cảm thấy vô cùng bối rối.
Hắn ta thật vô dụng.
Hắn ta nhớ lão tam đã từng nói mẫu hậu dùng mạng của bà ấy để đổi lấy sự áy náy của phụ hoàng.
Hắn ta cũng muốn sống thật tốt, không muốn bị cuốn vào xoáy nước này, cả ngày chỉ biết run sợ.
“Phụ hoàng!” Thái Tử xốc áo bào quỳ xuống, thẳng lưng nói: “Từ khi mẫu hậu qua đời, đêm nào nhi thần cũng mơ thấy mẫu hậu, mẫu hậu nói muốn đi ngắm nhìn giang sơn Đại Tấn. Nhi thần bất hiếu, lúc mẫu hậu tại thế đã không thể tẫn hiếu, vì vậy nhi thần muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu hậu! Nhi thần từ trước đến nay ngu dốt, văn không bằng nhị đệ, võ không bằng tam đệ, mọi phương diện đều phải nhờ mẫu hậu gánh vác... Mẫu hậu đi rồi, nhi thần cũng không có tâm lực, cũng không có năng lực để tiếp tục làm trữ quân, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng huỷ bỏ tước vị Thái Tử của nhi thần!”
Lời này giống như giọt nước b.ắ.n vào chảo dầu, khiến mọi thứ bắt đầu sôi sùng sục.
“Cái gì, là ta nghe lầm sao, Thái Tử tự xin hủy bỏ tước vị?”
“Thái Tử là đích tử cũng là trưởng tử, chưa bao giờ phạm sai lầm, sao có thể phế bỏ được?”
“Thái Tử, mau nói với Hoàng Thượng là ngài chỉ vừa nói bậy thôi!”
“Thái Tử điện hạ...!”
Phe phái của Thái Tử mồ hôi đầy đầu.
Mấy ngày nay Thái Tử giám quốc, tuy có xảy ra một vài vấn đề nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cung, không gây đại họa, có đám người bọn họ nhìn chằm chằm, Thái Tử có tầm thường cũng không sao.
Bọn họ ngàn lần không nghĩ tới Thái Tử lại làm trò trước mặt bá quan văn võ, thỉnh cầu Hoàng Thượng phế bỏ tước vị Thái Tử của mình.
Từ xưa đến nay, trải qua trăm ngàn năm, có Hoàng Hậu tự xin phế hậu, nhưng chưa từng có Thái Tử nào tự xin phế vị, thật là trò cười cho cả thiên hạ.
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng trữ quân phải là người có năng lực.” Thái Tử quỳ dưới đất nói: “Tóm lại, người kia không phải nhi thần, còn xin phụ hoàng thành toàn cho nhi thần, để nhi thần mang theo thê nhi vân du Đại Tấn, hoàn thành tâm nguyện của mẫu hậu!”
Hoàng đế nhẹ nhàng nắn vuốt ngón tay, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi chắc chắn chưa, phải biết rằng, quân vô hí ngôn, một khi trẫm phế ngươi thì chuyện này sẽ không còn đường cứu vãn nữa!”
Đây là nhi tử đầu tiên của ông ta, ngày đầu tiên ra đời đã được phong Thái Tử, dọn vào Đông Cung.
Sau này ông ta dần dần phát hiện Thái Tử quá mức tầm thường, đọc sách không bằng những người khác, học võ càng không có thiên phú, mọi phương diện đều chẳng thể so với ai.
Nhưng Thái Tử là trưởng tử, cũng là đích tử, còn có Hoàng Hậu thay Thái Tử trù tính, ông ta nghĩ cứ lẳng lặng chờ đợi, chờ đến một ngày Thái Tử sẽ trở nên ưu tú.
Nhưng ai ngờ ông ta chưa kịp chờ Thái Tử trưởng thành thì đã chính tai nghe được Thái Tử tự xin phế vị.
Một người đến bản thân còn từ bỏ thì sẽ làm nên thành tựu lớn được sao?
Hoàng đế vô cùng thất vọng.
“Tuyên, lập tức phế bỏ tước vị Hoàng Thái Tử, phong Thái Tử làm Nhân Vương, ban đất phong, khâm thử!”
Trong khoảnh khắc này, hắn ta bỗng cảm thấy bản thân đã được giải thoát rồi.
Không cần phải lo lắng bị người ta ám toán.
Không cần phải lo sợ người bên cạnh lại c.h.ế.t đi.
Cũng không cần tiếp tục mưu tính tàn hại huynh đệ thủ túc.
Ngày thứ ba sau khi Thái Tử phế vị, hắn ta đã đưa theo thê nhi thị thiếp đến đất phong.
Vân Sơ bội phục Thái Tử quyết đoán lựa chọn như vậy, nếu không thì hắn ta sẽ mãi mãi bị cuốn vào xoáy nước này, kết cục cũng không tốt hơn đời trước là bao.
Người trên phố cũng bàn luận sôi nổi chuyện Thái Tử bị phế.
Trà lâu tửu quán khắp kinh thành đều nghị luận chuyện phế Thái Tử.
“Tuy Thái Tử không xuất chúng hiền năng nhưng dù sao cũng là đích trưởng tử, ta thật không rõ tại sao hắn lại phải xin phế vị.” “Hoàng Hậu c.h.ế.t rồi, Thái Tử chịu đả kích lớn, hơn nữa hai vị trắc phi thứ phi đang mang thai cũng lần lượt qua đời, hẳn là không muốn nhìn thấy càng nhiều người bỏ mạng vì hoàng quyền.”
“Thái Tử vẫn là quá đơn thuần, thân phận của hắn đã chú định hắn phải lội vào xoáy nước đó, sau khi tân hoàng đăng cơ, người đầu tiên bị khai đao chắc chắn là hắn.”
“Chậc, các ngươi nói xem, Hoàng Thượng sẽ lập ai làm tân Thái Tử?”
“Bây giờ còn thừa lại mấy hoàng tử nhưng người xuất chúng duy nhất chỉ còn tam hoàng tử Bình Tây Vương.”
“Bình Tây Vương kiêu dũng thiện chiến, g.i.ế.c hết hãn phỉ Đại Tấn, vũ phu có thể làm Thái Tử sao?”
“Xem ngươi nói kìa, hoàng đế khai quốc của Đại Tấn còn không phải là vũ phu sao, sao lại không được?”
“...”
Sau khi Thái Tử bị phế, cả bá tánh trên phố và quan viên trên triều đều nghị việc lập tân Thái Tử, mỗi khi thượng triều đều có người đứng ra yêu cầu lập Thái Tử.
Chẳng qua, hoàng đế vẫn không tỏ thái độ.
Hơn nữa hình như bệnh tình của hoàng đế càng ngày càng nghiêm trọng, thời gian thượng triều hằng ngày bị rút ngắn nửa canh giờ, chúng thần có chuyện muốn tâu cũng chỉ đành nghẹn lại.
Thời gian nhoáng cái đã đến ngày đại hôn của Trang Thân Vương Sở Thụy.
Kể từ tiệc mừng thọ, sau khi Sở Thụy cứu hoàng đế, lại được phong làm Vương gia, còn được ban phủ đệ, chính là phủ An Tĩnh Vương trước đây.
Vương phủ được tu sửa trang trí không còn dáng vẻ xa hoa lộng lẫy trước đây mà trở nên u tĩnh lịch sự tao nhã.
Đèn lồ ng đỏ được treo khắp mơi, cửa sổ vách tường dán đầy chữ hỉ, khách khứa đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Sở Thụy không còn phụ mẫu nên hoàng đế đã lệnh cho Vân phi làm trưởng bối ngồi trên chủ vị, nhận lễ bái của đôi tân nhân.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê đối bái, đưa vào động phòng!”
Trong tiếng hô lanh lảnh của lão thái giám, đôi tân nhân kết thúc buổi lễ, tân nương tử được đưa vào động phòng, tân lang Sở Thụy ở lại tiếp khách.
Sở Thụy là cô nhi của tiền Thái Tử, lúc trước bị liên lụy vì chuyện Thái Hậu tạo phản, hiện giờ lập công được phong thưởng, còn cưới thân tôn nữ của cữu gia hoàng đế, xem như trở thành nửa hồng nhân trước mặt thánh thượng, bởi vậy có rất nhiều đại thần trong triều tới uống rượu mừng của hắn ta.
“Chúc mừng Trang Thân Vương!”
“Chúc Trang Thân Vương và Vương phi bạch đầu giai lão!”
“Chúc Trang Thân Vương sớm sinh quý tử!”
Sở Thụy giơ chén rượu, cười chạm cốc với mọi người, thân thể hắn ta không tốt, trong chén rượu kia chỉ là trà xanh, mọi người cũng có thể thông cảm.
Vân Sơ cùng một đám phụ nhân tới tân phòng xem tân nương tử.
Tân nương tử là người Tô gia An Định, gia chủ Tô gia là thân cữu cữu của đương kim hoàng thượng, tuy chỉ là một thương nhân nhưng địa vị không tầm thường.
Vì vậy, tuy Trang Thân Vương phi là nữ nhi thương hộ nhưng quý nữ kinh thành cũng không dám coi khinh nàng ta.
“Giá y của Trang Thân Vương phi thật là đẹp mắt.”
“Vương phi là người An Định, hẳn là không quen với khẩu vị kinh thành, vừa lúc trong phủ ta có một trù sư là người An Định, nếu Vương phi có nhu cầu thì cứ nói với ta.”
“Vương phi mới đến, cần phải tham gia nhiều tiệc trà và cung yến cùng bọn ta, kết giao nhiều một chút.”
Mọi người vô cùng nhiệt tình, tân nương tử Tô Tử Nguyệt xấu hổ gật đầu.
Vân Sơ cũng hùa theo nói vài câu chúc phúc.
Thấy cũng sắp đến giờ, nhóm phụ nhân dắt tay nhau rời đi, bọn họ không nhịn được bắt đầu bàn tán.
“Trang Thân Vương phi trông thật trẻ, hình như là nhỏ hơn Vương gia tận mười mấy tuổi.”
“Thoạt nhìn vẫn như một hài tử, cái gì cũng không hiểu, sao có thể sinh tồn trong hoàng thất.”
“Có Hoàng Thượng che chở, không ai dám khi dễ nàng, hơn nữa nàng là tai mắt Hoàng Thượng sắp xếp bên cạnh Trang Thân Vương, Trang Thân Vương cũng không dám đối xử lạnh nhạt.”