Hoàng Hậu cũng âm thầm tác động không ít, cuộc chiến giữa hai bên chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Tuy rằng bọn họ âm thầm đấu nhau kịch liệt nhưng tấu chương liên quan tới việc đoạt đích trên triều đình càng ngày càng ít, rất nhiều người đã cảm nhận được sự bình yên trước cơn bão.
Bụng của Vân Sơ cũng dần dần phồng lên, càng ngày càng có bộ dáng của thai phụ.
“Động, muội muội động!” Sở Hoằng Du đặt tay trên bụng Vân Sơ, để đó gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũng cảm nhận được thai máy, thằng bé hưng phấn hô lên: “Nương, mau sờ đi, muội muội còn động này.”
“Ca ca, có thể nhỏ giọng một chút được không.” Sở Trường Sinh thở dài một tiếng: “Muội muội bị ca ca dọa rồi.”
Sở Hoằng Du vội vàng che kín miệng.
“Được rồi, nương các con phải nghỉ ngơi.” Sở Dực mở miệng đuổi người.
Chờ hai đứa nhỏ đi học hết, lúc này hắn mới quỳ trước người Vân Sơ, nghiêng đầu dán lỗ tai lên bụng nàng.
Có lẽ là cảm nhận được thân phụ, tiểu gia hỏa trong bụng bắt đầu không yên.
“Thật là đang động này!” Ngữ khí của Sở Dực ngập tràn hưng phấn: “Đây là một hài tử hoạt bát!”
Tuy mỗi ngày hắn đều cảm nhận được thai động nhưng cứ mỗi khi thấy hài tử máy thai hắn vẫn cứ kích động không thôi.
Đôi khi hắn sẽ nghĩ lúc trước nàng mang thai Du ca nhi và Trường Sinh, nếu hắn cũng ở bên cạnh nàng thì tốt rồi, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Quá khứ đã qua đi, con người phải học được cách quý trọng hiện tại.
Mỗi sáng hắn sẽ đến Đại Lý Tự xử lý một ít công vụ, buổi chiều buổi tối đều ở nhà, dẹp hết mấy chuyện vụn vặt sang một bên.
Hằng ngày hắn sẽ cùng Vân Sơ xử lý một ít việc nhà, sau đó thì dùng cơm, bữa sáng bữa trưa bữa tối, điểm tâm chiều, các bữa ăn nhẹ, mỗi tối trước khi ngủ, Vân Sơ phải ăn một bữa phụ mới ngủ được, nàng thường xuyên bừng tỉnh giữa đêm vì đói, do đó hắn cũng sẽ ăn một ít với nàng.
Không chỉ có Vân Sơ béo lên mà hắn cũng cảm giác bản thân mình béo tròn.
Hắn chỉ có thể chờ đến khi Vân Sơ ngủ mới cầm kiếm chạy ra sân luyện một hồi...
Thời gian nhoáng cái đã đến tháng sáu tháng bảy, ngày dự sinh của Vân Sơ là tháng tám.
Bây giờ nàng đi đứng cũng là một vấn đề, chỉ ra vườn đi một vòng đã th ở dốc, dựa vào Sở Dực không muốn động thân.
Sở Dực ôn nhu nói: “Ngự y nói trước khi sinh một tháng phải đi lại nhiều một chút, đến lúc đó sinh sản mới càng thuận lợi, Sơ nhi, ngoan, chúng ta lại đi một vòng.”
Vân Sơ cũng biết lý lẽ này.
Nếu nàng tự tản bộ thì vẫn có thể đi một hơi hết ba vòng.
Cũng không biết tại sao mỗi khi có Sở Dực, nàng lại trở nên mong manh dễ vỡ thế này.
Trước ngày dự sinh một tháng là một quãng thời gian rất gian nan, buổi tối đi ngủ cũng thành vấn đề, nàng chỉ có thể ngồi ngủ, ngủ một chút là bừng tỉnh vì đủ loại nguyên nhân.
“Sơ nhi, sinh đứa nhỏ này ra rồi chúng ta sẽ không có thêm hài tử nữa.”
Sở Dực ôm nàng nhẹ giọng nói.
Càng gần tới ngày dự sinh thì hắn càng sợ hãi.
Sợ nàng xuất huyết nhiều, sợ nàng xảy ra chuyện, sợ hài tử xảy ra chuyện...
Vân Sơ cũng rất sợ.
Đã từng trải qua một lần tuyệt vọng nên lần này nàng vô cùng cẩn thận.
Từng ngày trôi qua, thời tiết giữa tháng tám càng thêm nóng bức, thế cục triều đình cũng ngày càng không ổn, thế lực của Cung Hi Vương bành trướng, Thái Tử suy thoái, dân gian đã lan truyền Đông Cung sắp đổi chủ...
Vân Sơ biết Sở Dực đã sớm nắm được nhân chứng vật chứng Cung Hi Vương tham dự vào chuyện gian lận khoa cử nhưng vì nàng lớn bụng, hắn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vẫn ém nhẹm chưa công khai, mọi chuyện cứ chờ nàng sinh hài tử xong rồi lại tính.
Một đêm cuối tháng tám, bụng Vân Sơ đột nhiên truyền tới từng cơn đau có quy luật...
“Mau, bà đỡ!”
“Mấy người các ngươi đi nấu nước ấm!”
“Không cần hoảng loạn, nghe bà đỡ sắp xếp!”
“...”
Phủ Bình Tây Vương đã sớm chuẩn bị sẵn bốn bà đỡ. Bọn họ đều là bà mụ lợi hại nhất nhì ở kinh thành này, đã vào vương phủ ở từ hai tháng trước.
Bốn người này ở vương phủ gần hai tháng, thật là nhàn rỗi đến phát hoảng, tối nay Vân Sơ chuyển dạ, rốt cuộc bốn người này cũng có đất dụng võ.
“Vương phi, không phải sợ, hài tử đã đủ tháng, có năng lực tự mình chui ra.”
“Chỉ cần Vương phi dùng sức theo hướng dẫn của bọn ta, chắc chắn mẫu tử sẽ bình an.”
Lúc mấy bà đỡ đang hướng dẫn Vân Sơ cách hít thở và dùng sức thì một thân ảnh cao to đẩy cửa đi vào, hắn đóng cửa lại, nhấc rèm lụa trước giường đi tới bên cạnh Vân Sơ, sau đó ngồi ngay mép giường nắm lấy tay nàng.
“Vương gia, không thể làm như vậy!” Bà đỡ kinh ngạc nói: “Phòng sinh là nơi dơ bẩn, sẽ ảnh hưởng đến vận khí của nam nhân, xin Vương gia mau chóng ra ngoài, chỉ cần chờ bên ngoài là được.”
Sở Dực nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Sơ, ngữ khí trầm xuống pha lẫn sự khẩn trương: “Nam tử nào cũng được sinh ra ở một nơi như vậy, nếu thật sự ảnh hưởng tới khí vận thì đã bị ảnh hưởng ngay từ khi chào đời rồi.”
Bà đỡ á khẩu không trả lời được.
“Bổn vương chỉ nói một lần.” Ánh mắt Sở Dực lạnh băng đảo qua bốn người: “Mẫu tử bình an thì mấy người các ngươi một đời phú quý, nếu xảy ra một chút sai sót nào thì bốn người các ngươi coi chừng...”
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Vân Sơ đè tay, nhân thời gian nghỉ giữa những cơn co thắt, nàng mở miệng nói: “Đừng nói mấy lời này.”
Không may mắn thì thôi đi, quan trọng là sẽ khiến mấy bà đỡ bị áp lực tâm lý.
Nàng đang muốn dặn dò thêm vài câu thì cơn đau quặn thắt từng cơn đột nhiên đánh úp, phần bụng đột nhiên căng chặt, nàng đau nhức khắp người, xương cốt ở thắt lưng cũng đang phải chịu đựng cơn đau cực hạn.
Một bà đỡ lập tức dạy nàng hít sâu.
Một người đút canh sâm để duy trì thể lực cho nàng..
Hai người đứng ngay chân giường quan sát độ mở của sản đạo.
Một đám nha hoàn đều luôn tay luôn chân, người thì bưng nước ấm, người thì chuẩn bị xiêm y cho hài tử, người thì chạy đi lấy canh gà canh sâm đưa tới...
Sở Dực không biết bản thân có thể làm gì nên cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, không ngừng tiếp thêm sức mạnh.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Vân Sơ sinh hài tử.
Nàng cảm nhận rõ ràng lần sinh này không giống như lần đầu tiên.
Lần sinh non sáu năm trước, hài tử không hề có sức lực, hoàn toàn chỉ có nàng dùng sức, cuối cùng hài tử khó sinh, nàng cũng xuất huyết rất nhiều.
Mà lần này, hài tử đủ tháng, lúc nàng dùng sức thì hài tử cũng cùng cố gắng.
“Ra rồi, thấy đầu rồi!”
“Vương phi, lại nỗ lực hơn!”
“Không vội, không vội, chờ cơn đau tiếp theo rồi lại dùng sức, uống canh sâm trước.”
Thính Phong run rẩy đặt chén canh sâm vào tay bà đỡ.
Bà đỡ cũng mặc kệ Vân Sơ có uống nổi hay không, cứ liên tục đút vào miệng nàng, Vân Sơ chỉ có thể nuốt xuống theo bản năng.
Cơn gò tiếp theo lập tức đánh úp, cổ họng nàng phát ra tiếng rống, chỉ cảm thấy th@n dưới nóng lên, phần bụng tức khắc trở nên nhẹ nhàng.
“Oa oa oa ——”
Tiếng khóc của hài tử vang vọng khắp phòng sinh.
Vân Sơ mồ hôi đầy đầu, toàn thân ướt dầm dề, thoát lực nằm trên giường, nàng nhìn hài tử to hơn lòng bàn tay kia, chậm rãi cong môi.
“Vương phi, dùng sức một chút nữa, nhau thai còn chưa ra.”
Thời khắc nguy hiểm nhất trong phòng sinh đã qua đi, tiết tấu cũng chậm lại, mọi người chậm rãi xử lý nhau thai, lau rửa sạch sẽ cho hài tử...
Không khí trong phòng vô cùng nhàn nhã nhưng hai đứa nhỏ chờ bên ngoài đã sắp phát điên.
“Ca ca, ta nghe được tiếng hài tử khóc.” Sở Trường Sinh bắt lấy tay Sở Hoằng Du: “Nương và muội muội đều không sao đúng không!”
Sở Hoằng Du vẫn còn đang run rẩy: “Không sao đâu, chắc chắn là không sao!”
Có nhiều lúc hai đứa nhỏ muốn vọt vào nhưng lại bị Thính Sương đứng ngoài cửa can ngăn.