Nàng ta và Tạ Cảnh Ngọc cũng trạc tuổi nhau, hắn ta vẫn là công tử nhẹ nhàng khoan thai như trước, mà nàng ta đã từ từ già đi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Nhìn thấy nàng ta đứng trước cửa, gương mặt mỏi mệt của Tạ Cảnh Ngọc lộ ra vẻ phẫn nộ.
Hạ thị cúi đầu: “Đại nhân, chuyện ta đã làm sai, ta cam nguyện bị phạt, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ta sẽ chịu đựng việc bị người ta tra tấn tới chết... Đào di nương có sự chấp thuận ngầm của phu nhân, bớt xén thức ăn của miếu nhỏ, đây là muốn chặt đứt đường sống của ta...”
Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày.
Hắn ta vừa mới từ phủ Dư đại nhân về, hắn ta ở đó nửa ngày nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Dư đại nhân đâu.
Lúc trước Dư đại nhân đối xử với hắn ta cũng không tệ, dù tham gia tiệc tùng xã giao nào cũng mang hắn ta theo, để hắn ta làm quen với rất nhiều nhân vật lớn trên quan trường.
Kỳ khảo hạch sắp tới, Dư đại nhân lại đột nhiên không ưa hắn ta.
Hắn ta thật sự không rõ bản thân đã làm gì sai.
Một ngày phiền muộn không có chỗ phát tiết, vừa về nhà đã bị Hạ thị kéo tới nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Hắn ta không phải là người dễ cáu giận nhưng lúc này cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng mở miệng: “Là ngươi một hai phải ở lại Tạ phủ, dù phải chịu đãi ngộ thế nào thì cũng là bản thân ngươi lựa chọn. Hơn nữa ta đã phạt ngươi cấm túc trong miếu nhỏ, bây giờ lại xuất hiện trước cửa thư phòng, nếu ngươi không để lời ta nói vào tai thì ta chỉ đành sắp xếp người canh gác trước miếu.”
Môi Hạ thị đột nhiên cứng đờ.
Nàng ta nghĩ tới khoảnh khắc lần đầu tiên gặp hắn từ cách đây rất lâu, đôi mắt hắn ta nhìn nàng ta tràn ngập sự kinh diễm.
Nàng ta nghĩ sau khi sinh An ca nhi thì hắn ta sẽ càng thương yêu đau lòng nàng ta.
Nàng ta nghĩ đến nhiều năm trước, lúc nàng ta mới đưa ba hài tử đến kinh thành, mỗi tháng một lần hắn ta đều tìm đến ân ái mặn nồng.
Từ khi vào Tạ phủ, hai người bọn họ biến thành chủ tử và hạ nhân, từ Ngọc Lang biến thành đại nhân...
Mãi đến lúc này nàng ta mới ý thức được rằng bọn họ không thể quay về như lúc trước.
“Còn chưa đi à?”
Tạ Cảnh Ngọc mất kiên nhẫn.
Nước mắt Hạ thị tuôn trào.
Nàng ta hao hết tâm tư cho bọn nhỏ nhận tổ quy tông, tìm mọi cách ở bên cạnh Tạ Cảnh Ngọc, cam lòng làm nô tỳ chỉ để cả nhà được ở bên nhau... Nam nhân này nhìn thấy những hy sinh của nàng ta sao?
“Vâng, đại nhân, ta lập tức đi ngay.”
Hạ thị uốn gối, xoay người, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Nhìn theo bóng lưng nàng ta, Tạ Cảnh Ngọc không khỏi thở dài, cho nàng ta ở lại Tạ gia đã là nể mặt tình cảm lúc trước.
Nếu hắn ta làm quá nhiều thứ cho Hạ thị thì sẽ khiến Vân Sơ hoài nghi, hắn ta còn phải dựa vào thế lực của Vân gia để thăng quan tiến chức, sao có thể trở mặt với Vân Sơ được chứ?
Trở lại miếu nhỏ, tâm tình Hạ thị như một mảnh tro tàn. Nàng ta còn muốn trông thấy An ca nhi đỗ Trạng Nguyên làm đại quan, còn muốn đích thân đưa Phinh tỷ nhi xuất giá, còn muốn thấy Duy ca nhi có tiền đồ... Nàng ta tuyệt đối không thể chết ở cái miếu này.
Nếu Tạ Cảnh Ngọc đã không đáng tin như vậy thì nàng ta chỉ có thể dựa vào bản thân.
Nàng ta viết một phong thư, đưa chiếc vòng duy nhất trên tay mình cho tiểu ni cô, năn nỉ tiểu ni cô giúp đỡ đưa thư ra ngoài.
“Hửm, nàng ta truyền tin cho Hạ quản sự ở ngoại viện sao?” Vân Sơ nhìn tiểu ni cô tới thông báo: “Vậy ngươi cứ đi chuyển thư giúp nàng ta.”
Tiểu ni cô đồng ý, cầm tin đi tới ngoại viện.
Thính Sương có chút kinh ngạc nói: “Hạ thị và Hạ quản sự ở ngoại viện cùng họ, chẳng lẽ hai người bọn họ có quan hệ gì sao?”
Vân Sơ gật đầu: “Hai người đó có lẽ là thân huynh muội, muốn tra rõ thân phận của Hạ thị thì phải ra tay từ chỗ Hạ Húc này.”
Thân phận của Hạ thị chắc chắn không bình thường, nếu không sẽ không đinh ninh vọng tưởng vị trí chủ mẫu. Nếu nàng ta không bám riết thân phận chủ mẫu thì đã có thể trở thành di nương rồi.
Trong lòng nàng đã có suy đoán, nhưng chuyện không có chứng cứ, nói ra cũng chẳng có mấy người tin.
Có thể hoàn toàn chặt đứt con đường làm quan của Tạ Thế An hay không thì phải xem thân phận của Hạ thị rồi.
Lúc này, gia đinh của tiền viện chạy tới báo: “Phu nhân, tiểu nhân vừa đến Vân phủ một chuyến, người Vân gia nói sáng mai đại thiếu gia sẽ hồi kinh.”
Vân Sơ đột nhiên đứng lên.
Ký Châu cách kinh thành không tính là xa, nhưng đại ca phải đến Ký Châu làm công sự, có thể về sớm như vậy thật là nằm ngoài dự đoán của nàng.
Khoảng thời gian còn lại của ngày hôm nay vô cùng gian nan, sáng sớm hôm sau nàng vội vã ngồi xe ngựa về Vân gia.
Chỉ là sau khi Vân Trạch hồi kinh phải vào hoàng thành phục mệnh, đến giữa trưa mới trở về, cả người hắn đều mỏi mệt, đại tẩu Liễu Thiên Thiên đưa hắn về thay y phục trước.
Lâm thị tò mò hỏi: “Sơ nhi, con và đại ca có chuyện gì quan trọng sao?”
Sau khi nữ nhi về nhà vẫn luôn mất hồn mất vía, liên tiếp nhìn ra bên ngoài, mãi đến khi Vân Trạch trở về thì cảm giác lo âu này mới giảm đi một ít.
Vân Sơ vội trưng ra bộ mặt tươi cười: “Nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu, đã nhiều năm phu quân chưa về đó, con nhờ đại ca hỏi thăm ít tình hình bên đó.”
Lâm thị suy tư gật đầu.
Chờ Vân Trạch thay xiêm y xong, Lâm thị cùng Liễu Thiên Thiên ra phòng khách, để lại không gian cho hai huynh muộ.
“Đại ca.” Vân Sơ mở miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Hài tử... có phải không về được không?”
Vân Trạch mấp máy môi nhưng lại không nói được một lời.
Nếu có thể đón hai hài tử đáng thương kia về thì việc đầu tiên hắn làm là thông báo cho muội muội chứ không phải mượn chuyện thay y phục để có lệ cho qua.
Vân Trạch thở dài: “Sơ nhi, ta đã đích thân tới nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu, tìm người trong tộc hỏi nơi chôn cất của hài tử, nhưng lão nhân trong tộc nói bốn năm trước Tạ gia ở kinh thành Tạ gia chưa từng phái người về quê, càng chưa nghe nói tới đích tử đích nữ của Tạ Cảnh Ngọc sớm đã c.h.ế.t non, người Tạ gia lừa muội...”