Lúc này, Đào di nương lại đứng lên: “Phu nhân, thiếp thân có một chuyện muốn hỏi, đại tiểu thư tặng lễ vật cho người trong miếu nhỏ kia là đã được phu nhân cho phép rồi sao?”
Sắc mặt Tạ Phinh bỗng nhiên cứng đờ.
Nàng ta từng sai người bí mật tặng đồ một lần, làm rất bí mật, sao lại bị Đào di nương phát hiện?
Vân Sơ uống ngụm trà.
Chuyện này là do nàng đã sắp xếp người thổi gió bên chỗ Đào di nương, muốn đẩy Hạ thị vào tuyệt cảnh thì phải tìm một thanh đao thật tốt.
Không hề nghi ngờ, Đào di nương này là một thanh đao không tệ.
Nàng ra vẻ tâm sáng như gương, lộ ra nét mặt kinh ngạc: “Phinh tỷ nhi, Đào di nương nói thật sao?”
Tạ Phinh căn bản là không thể phủ nhận, lắp bắp nói: “Mẫu thân, con, con... Hạ ma ma cũng xem như đã nhìn con lớn lên, con thấy miếu nhỏ kia thiếu thốn, cho nên mới...”
“Phụ thân ngươi xử phạt nàng ta là vì nàng ta mưu hại con nối dòng, cho nàng ta tới miếu nhỏ chính là để trừng phạt nàng ta, mà ngươi lại âm thầm tặng lễ tới đó, ngươi để uy nghiêm của phụ thân ngươi ở đâu?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Nàng ta thiếu chút nữa đã hại chết hài tử chưa ra đời, đứa nhỏ này chính là thân đệ đệ của ngươi, ngươi làm thế này là khiến Đào di nương thất vọng, cũng khiến đứa nhỏ kia buồn lòng, Phinh tỷ nhi, ngươi biết sai chưa?”
Đào di nương hùa theo: “Đại tiểu thư đúng là bỏ gần tìm xa, thế mà lại cố gắng bảo vệ một hạ nhân không lên được mặt bàn, chuyện này quả là kỳ quái.”
Mấy ngày nay Vân Sơ vẫn luôn đối xử ôn hòa với Tạ Phinh, đây là lần đầu tiên lộ vẻ lạnh lùng sắc bén như thế.
Tạ Phinh gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Mẫu thân, thực xin lỗi, con không nên lén tặng lễ cho Hạ ma ma, con sai rồi, sau này con không làm vậy nữa.”
Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Hạ thị phạm vào tội lớn, không đưa nàng ta lên quan đã là Tạ gia nhân từ, không thể nào tiếp tục cho nàng ta hưởng thụ đãi ngộ của hạ nhân nhất đẳng như trước đây, Đào di nương, nếu ngươi rảnh thì tới miếu nhỏ một chuyến, thấy thứ nào nên thu lại cứ thu, không cần nộp lại công khố, ngươi cứ giữ lấy, coi như là an ủi ca nhi trong bụng ngươi.”
Đào di nương vô cùng vui vẻ: “Đa tạ phu nhân!”
Được Vân Sơ cho phép, Đào di nương lập tức mang theo hai bà tử thô to tới miếu nhỏ của Tạ phủ.
Vì lão thái thái tin phật nên sau khi lập phủ Tạ gia đã xây miếu nhỏ này, nhưng bởi vì không thể nuôi quá nhiều người nên trong miếu này chỉ có một tiểu ni cô, bây giờ lại có thêm một Hạ thị.
Hạ thị ở sương phòng phía tay, nàng ta đang ngồi trong phòng ngẩn ngơ nghĩ ngợi.
Cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đá văng.
Đào di nương đỡ bụng bước vào, nhìn trái nhìn phải: “Chậc chậc, một hạ nhân mưu hại chủ tử mà lại được ở một căn phòng tốt như vậy sao, ta không lương thiện như phu nhân và đại nhân đâu, người đâu, dọn hết đi cho ta!”
Nàng ta vừa ra lệnh thì hai bà tử đã bước vào, dọn hết tất cả những thứ lọt vào tầm mắt của bọn họ ra ngoài, không chỉ có thể mà còn đem cả mấy thứ đồ lặt vặt trong tủ y phục đi, sau đó bọn họ còn cuốn hết cả đệm chăn quăng hết ra sân...
“Mấy người đang làm gì...” Hạ thị trợn tròn đôi mắt: “Không được đụng vào đồ của ta!”
Giường đệm vừa bị xốc lên thì lại có một chiếc hầu bao bị rơi ra ngoài.
Đào di nương khom lưng nhặt lên, mở ra thì thấy bên trong ngoài bạc ra thì còn có mấy tấm ngân phiếu một trăm lượng.
“Hay cho Hạ thị, tư tàng nhiều bạc thế này!” Đào di nương gầm lên: “Thì ra ngươi không chỉ mưu hại chủ tử mà còn trộm bạc, mất công đại nhân tin tưởng ngươi như vậy!” Hạ thị vội nhào lên giành lại bạc.
Đây là bạc phòng thân nàng ta tích góp nhiều năm chứ không phải bạc ăn trộm!
Túi bạc này chính là tất cả gia tài của nàng ta!
Nàng ta không màng hết thảy đánh tới chỗ Đào di nương.
“Người đâu, nàng ta muốn hại ta!” Đào di nương lui về phía sau, để hai bà tử to lớn kia bước lên.
Hai bà tử nhấc chân đá một cái, Hạ thị ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Vân Sơ đang xem danh sách của hồi môn của mình, tính toán bán một số thứ không cần thiết để đổi bạc.
Đang bận rộn thì Thính Phong bước vào thông báo: “Phu nhân, Đào di nương phát hiện bảy trăm tám mươi lượng bạc ở chỗ Hạ thị, hỏi phu nhân phải xử lý thế nào?”
Vân Sơ tùy ý nói: “Bảo Đào di nương giữ lấy đi.”
Nếu muốn khiến Đào di nương cam tâm tình nguyện làm thanh đao thì phải cho người ta ít chỗ tốt, như vậy đao này mới có thể hành động càng lúc càng nhanh.
Thính Phong tiếp tục nói: “Đào di nương sai người đánh Hạ thị hộc máu, có cần mời đại phu không?”
“Phun mấy ngụm máu thôi, không c.h.ế.t được.” Vân Sơ vô cùng lạnh nhạt.
Hạ thị có ba hài tử thân sinh, nàng thật sự muốn xem đứa nào mất kiên nhẫn đi đưa thuốc cho Hạ thị trước.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Đào di nương bị Hạ thị làm kinh sợ, ngươi đến nhà kho lấy ít đông trùng hạ thảo đưa cho Đào di nương bồi bổ thân thể.”
Nhận được đồ bổ của Vân Sơ, Đào di nương cũng buông lỏng tâm tình.
Nàng ta biết trong lòng phu nhân cũng chán ghét Hạ thị, nhưng phu nhân như trăng sao trên trời, loại hạ tiện như Hạ thị không xứng để phu nhân động thủ.
Được phu nhân cho phép, nàng ta còn phải cố kỵ gì nữa đâu?
Đào di nương vẫy vẫy tay, nói với nha hoàn vài câu.
Buổi tối, một bà tử đặt một phần cơm mốc meo trước cửa sương phòng của Hạ thị.
“Đứng lại!” Hạ thị gọi bà tử kia: “Đây là thứ cho người ăn sao, sao các ngươi dám đối xử với ta như vậy?”
Bà tử kia hừ lạnh: “Ái chà, còn tưởng rằng bản thân là ma ma bên cạnh đại nhân sao, đã bị cấm túc trong cái miếu nát này thì thân phận còn không bằng một nha hoàn thô sử, có thể cho ngươi một chén cơm đã là không tồi, ngươi còn mơ tưởng gì nữa?”
Hạ thị quả thực không thể tin được, tiện nhân Đào thị kia đã lấy hết bạc phòng thân của nàng ta, đánh nàng ta hộc máu, bây giờ lại dám cắt xén thức ăn của nàng ta.
Thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
“Ánh mắt này của ngươi nghĩa là sao?” Bà tử kia nhấc chân đá đổ bát cơm mốc meo: “Cho ngươi mặt mũi mà ngươi không nhận, nếu ghét bỏ thì đừng ăn, thiếu chút nữa đã hại c.h.ế.t tiểu chủ tử mà còn mong được ăn uống no nê sao, sau này còn dài dài!”