Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 299 - Chương 299

Trước Sau

break
Sở Dực ra sân, người trong đội lập tức hừng hực khí thế.

Đội đối phương lập tức nâng cao tinh thần, hơn phân nửa thành viên đều nhìn chằm chằm Sở Dực.

Đương nhiên là không nhìn thẳng.

Sở Dực xoay người, nhảy lên vung chân, cầu bay vào khung gỗ.

“Hay! Thật tốt quá!” Thái Tử vô cùng kích động: “Quả nhiên là phải có tam đệ!”

Hắn ta bước qua vỗ vai Sở Dực: “Công chúa Cổ Lệ thấy đệ vũ uy kiêu dũng như vậy, chắc chắn sẽ không hề do dự đồng ý gả cho đệ!”

Hắn ta vừa nói vừa quay đầu nhìn, lại thấy công chúa Cổ Lệ ban đầu còn đứng đây xem đấu lại không còn chú ý tới trận đấu nữa mà đã quay sang nói chuyện với Cung Hi Vương Sở Mặc đang đứng bên cạnh.

Hắn ta có chút kinh ngạc: “Hình như công chúa Cổ Lệ nói chuyện với nhị đệ rất vui vẻ thì phải?”

Sở Dực nhìn lướt qua, cánh môi gợn lên một độ cung.

Xem ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân của nhị hoàng huynh đêm qua đã đánh động trái tim của công chúa.

Tâm tình của hắn vô cùng tốt.

Hắn xoay người, chặn quả cầu đang bay tới, hất đầu khiến đó bay về khung thành của đối phương.

Tiếng reo hò cổ vũ vang vọng trên sân đấu.

Cung Hi Vương âm thầm chặn tầm mắt của công chúa Cổ Lệ, vô cùng nhã nhặn nói: “Công chúa đứng mệt rồi nhỉ, qua bên kia ngồi uống trà đi, đây là bạch trà Mao Tiêm nổi tiếng nhất của Đại Tấn, có thể công chúa sẽ uống không quen, ta cho người bỏ thêm đường vào.”

Công chúa Cổ Lệ vô cùng ngượng ngùng.

Đêm qua nàng ta xin chỉ thị của Hoàng Hậu Đại Tấn rồi mang theo hai cung nữ xuất cung du ngoạn.

Kinh thành ban đêm náo nhiệt hơn Hồng Nam bọn họ nhiều, nơi nơi đều là người, bên đường nô nức tiểu thương, bán đủ loại đồ vật mà nàng ta chưa từng thấy qua.

Nàng ta nhìn đông nhìn tây, không cẩn thận để lạc mất tỳ nữ.

Lúc đi tìm tỳ nữ, nàng ta lại gặp phải ba bốn tên bắt cóc, tùy nàng ta cũng biết một chút công phu nhưng lại chẳng đủ nhét kẽ răng của mấy tên này.

Ngay lúc nàng ta sắp mất đi trong sạch thì Cung Hi Vương này bỗng nhiên xuất hiện, che chở nàng ta.

Cung Hi Vương là một văn nhân, vì bảo vệ nàng ta mà cánh tay bị c.h.é.m trúng, m.á.u chảy ướt cả xiêm y.

Nàng ta lo lắng hỏi: “Vương gia, cánh tay còn đau không?”



Cung Hi Vương cười nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”

Công chúa Cổ Lệ uống một ngụm trà, mùi trà nồng đậm bỏ thêm đường có chút kỳ quái, nhưng nàng ta không hẳn là không uống được.

“Công chúa năm nay mới mười sáu nhỉ.” Cung Hi Vương thở dài: “Tuổi còn nhỏ như vậy đã phải học cách làm mẫu thân, thật là làm khó công chúa.”

Công chúa Cổ Lệ mờ mịt: “Làm mẫu thân gì?”

“Này...” Cung Hi Vương ra vẻ bản thân lỡ lời: “Ta không biết có nên nói hay không?”

Công chúa Cổ Lệ lập tức truy vấn: “Vương gia có chuyện gì thì cứ nói, đừng che giấu.”

“Phụ hoàng ta có ý chỉ hôn cho ngươi và tam đệ, ta nhìn ra ngươi cũng rất vừa ý tam đệ.” Cung Hi Vương từ từ mở miệng: “Nếu ngươi gả cho tam đệ thì sẽ trở thành đích mẫu của đôi nhi nữ nhà hắn...”

Công chúa Cổ Lệ khó mà tin: “Bình Tây Vương còn chưa cưới thê mà, sao lại có hài tử?”

“Hắn chưa cưới thê thật, cũng không biết thân mẫu của hai đứa nhỏ kia là ai.” Cung Hi Vương lắc đầu: “Tam đệ lúc ấy còn nhỏ tuổi, có chút hoang đường, nhưng mấy năm nay đã sửa đổi rồi, công chúa Cổ Lệ chớ nên hiểu lầm.”

Công chúa Cổ Lệ cắn chặt môi.

Ngày hôm qua nàng ta quả thật đã nhìn trúng Bình Tây Vương, nhưng sau khi Bình Tây Vương ném viên kẹo nàng ta đích thân đưa cho xuống đất thì sự yêu thích kia cũng dần phai nhạt. Hơn nữa Cung Hi Vương cứu nàng ta, trong lòng nàng ta cũng không còn vị trí cho Bình Tây Vương nữa.

Hiện giờ lại nghe nói Bình Tây Vương chưa thành gia đã có hài tử, chút hảo cảm ban đầu bất tri bất giác biến thành phản cảm.

Trận thi đấu đá cầu cũng kết thúc

Đại Tấn thấy đội sứ thần với tỷ số sáu ba

Hoàng đế long tâm đại duyệt, lập tức ban thưởng phong phú, còn thết đãi tiệc rượu.

Trong yến hội, Hoàng Hậu gọi công chúa Cổ Lệ tới bên cạnh, cười nói: “Công chúa cũng gần mười tám rồi, chính là độ tuổi đẹp nhất của nữ tử, bổn cung rất thích công chúa, không bằng công chúa ở lại Đại Tấn đi?”

Lần này công chúa Cổ Lệ tới đây cũng mang theo nhiệm vụ trên người, chính là gả tới Đại Tấn, giữ gìn mối bang giao giữa hai nước.

Nàng ta gật đầu: “Cổ Lệ cũng rất thích Hoàng Hậu nương nương.”

“Ngươi thấy Bình Tây Vương thế nào?” Hoàng Hậu chỉ vào Sở Dực đang trò chuyện với mọi người trong yến hội rồi nói: “Hắn năm nay hai mươi lăm, nam tử lớn tuổi sẽ thương ngươi, chắc chắn là một vị hôn phu tốt.”

Công chúa Cổ Lệ cúi đầu, quả nhiên như Cung Hi Vương nói, Hoàng Hậu muốn tứ hôn cho nàng ta và Bình Tây Vương.

Nàng ta thử mở miệng: “Nương nương, Cổ Lệ có thể từ chối không?”

Hoàng Hậu có chút kinh ngạc: “Vì sao chứ?”



Tuy công chúa Cổ Lệ tuổi tác không lớn nhưng cũng biết không thể làm trò chửi bới hoàng tử Đại Tấn trước mặt Hoàng Hậu của bọn họ.

Nàng ta không lên tiếng.

Hoàng Hậu vô cùng kiên nhẫn dò hỏi: “Đại Tấn ta có ngàn vạn nam tử, chẳng lẽ không có một người khiến công chúa động tâm sao?”

“Nếu nói phải chọn một người...” Công chúa Cổ Lệ ngẩng đầu: “Cung Hi Vương cũng không tệ.”

Lồng n.g.ự.c Hoàng Hậu trĩu nặng.

Rõ ràng trong yến hội hôm qua công chúa này đã có ý với lão tam, tại sao bây giờ lại thay đổi tâm ý?

Lão nhị đã lén lút làm chuyện gì mà lại khiến công chúa chọn hắn ta?

“Cổ Lệ, ngươi có điều không biết, Cung Hi Vương đã có chính phi.” Hoàng Hậu vẫn giữ vẻ tươi cười: “Bình Tây Vương đến nay chưa cưới thê, hậu viện cũng không có nữ tử nào, ngươi gả qua đó thì sẽ trở thành nữ nhân duy nhất của vương phủ.”

Công chúa Cổ Lệ cắn môi, không nhịn được nói: “Cung Hi Vương cưới chính phi cũng tốt hơn Bình Tây Vương, ít nhất sẽ không hoang đường đến mức chưa thành gia mà đã có một nhi một nữ...”

Hơn nữa nàng ta còn loáng thoáng nghe nói Bình Tây Vương có người trong lòng rồi, còn vì người trong lòng mà náo loạn với hoàng thất, cũng không biết là thật hay giả.

Ân tần đang bước tới vừa lúc nghe thấy mấy lời này, tức đến mức suýt làm chuyện thất thố.

Cung Hi Vương đã có vương phi, hậu viện còn có một đống nữ nhân, vậy mà còn có mặt mũi tới đoạt thê tử của Dực nhi sao!

Đây là lần đầu tiên Dực nhi gật đầu nguyện ý cưới vương phi, nhưng lại bị Cung Hi Vương cản đường!

“Công chúa Cổ Lệ, ngươi hiểu lầm rồi!” Ân tần hít sâu một hơi rồi nói: “Từ hoang đường này có thể dùng với bất kỳ ai nhưng không thể áp lên người Dực nhi. Vì nước, hắn mặc giáp ra trận, g.i.ế.c hết hãn phỉ của Đại Tấn. Vì dân, hắn cứu vô số bá tánh. Lỗi lầm duy nhất là hắn bị người ta ám toán nên mới có hài tử, nhưng vì hài tử mà nhiều năm chưa chịu cưới, hắn là một phụ thân ưu tú, chắc chắn cũng sẽ trở thành một trượng phu ưu tú.”

Hoàng Hậu khuyên nhủ: “Công chúa có thể suy nghĩ lại.”

Bà ta tình nguyện gả công chúa cho lão tam chứ không muốn để lão nhị nhặt được món hời.

Lão nhị tuy đã có chính phi nhưng vị trí trắc phi vẫn còn để trống, nếu công chúa Cổ Lệ cứ khăng khăng không phải lão nhị sẽ không gả thì chắc cũng không ghét bỏ vị trí trắc phi này, dù sao Hồng Nam trước giờ vẫn có truyền thống tỷ muội hầu chung một chồng.

Lão nhị vốn đã ưu tú, nhà mẹ đẻ của Huệ phi cũng có chút thực lực, nếu cộng thêm binh quyền của Hồng Nam thì hắn ta hoàn toàn có thể chống lại Đông Cung.

Công chúa Cổ Lệ xoắn chặt ngón tay.

Nàng ta quả thật yêu thích dũng sĩ, nhưng sau khi tiếp xúc với Cung Hi Vương, nàng ta mới biết nam nhân ôn nhu cũng có thể khiến người ta động tâm.

Nhưng nếu chọn Cung Hi Vương thì nàng ta chỉ có thể làm trắc phi.

Nàng ta đường đường là công chúa, làm trắc phi thì sẽ khiến vương thất Hồng Nam mất mặt.
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc