Hôm sau, khi Tần Dịch Hoan tan tầm về quả nhiên đã mua chao, không biết anh giữ thế nào mà lúc Triệu Ngạn Kiều nhận lấy vẫn còn nóng hôi hổi. Thật ra thì, trải qua đêm hôm qua, cô đã không muốn ăn chao nữa, nhưng vì không muốn làm trái ý anh nên đành miễn cưỡng ăn vài miếng dưới ánh mắt nóng rực của anh. Nhưng không ngờ vừa dừng lại đã bắt đầu buồn nôn, cô vốn muốn chịu đựng, sau lại thật sự không chịu được, cuối cùng vẫn chạy vào nhà tắm nôn hết ra mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.
Tần Dịch Hoan liên tục vỗ lưng cho cô thuận khí, muốn mở miệng giảng đạo một chút nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô liền mềm lòng.
Triệu Ngạn Kiều rất ngượng ngùng song sẽ không làm nũng, chỉ có thể dùng cách của mình để bày tỏ sự áy náy. Mỗi bữa đều làm vài món mà Tần Dịch Hoan thích ăn, thậm chí còn là âu phục giúp anh, nghiễm nhiên đã hòa vào nhân vật người vợ của Tần Dịch Hoan.
Tần Dịch Hoan bị cô làm cho dở khóc dở cười, lại thương cô vất vả vì phải kéo lê cái thân hình nặng nề, chỉ có thể gắng sức phụ cô một tay, cũng sẽ lưu ý đến những món cô thích ăn ở trên bàn cơm, dựa theo khẩu vị của cô mà mua đồ về nhà.
Mấy hôm trước, mẹ Tần đưa qua một đống thuốc bổ lớn, nói để cho Triệu Ngạn Kiều bồi bổ thân thể, rồi dặn dò Triệu Ngạn Kiều một hồi mới chịu đi về, để lại mình cô trợn mắt nhìn đống thuốc bổ đó. Mấy thứ này toàn là đại bổ thôi, tuy nói cô là phụ nữ có thai nhưng cũng đâu cần ăn quá nhiều thế chứ! Chỉ là một vài thứ có hạn sử dụng rất ngắn, nhất định phải ăn hết trong vòng mấy ngày, cô đương nhiên là không bỏ được, chỉ có thể đánh chủ ý lên người Tần Dịch Hoan.
Vì vậy, buổi tối mấy ngày sau đó, cô đều lấy lý do lo lắng cho thân thể khỏe mạnh của anh, giám sát anh uống hết ít nhất là một chén thuốc bổ. Ban đầu Tần Dịch Hoan không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy không ngon, song lại không nỡ lãng phí thành quả lao động của cô đành nhắm mắt uống tiếp.
Nhưng là, vài ngày sau, Tần Dịch Hoan phát hiện mình bị chảy máu mũi bất thường, từ nhỏ đến lớn số lần anh bị chảy máu mũi chỉ đếm gọn trong một bàn tay, mà mấy ngày nay, máu mũi lại như là vô tận, động một chút là chảy xuống.
Mà quan trọng nhất là, mỗi ngày, giấc ngủ buổi tối đều biến thành giày vò, cô đang nằm ở bên cạnh, cơ thể mềm mại thơm ngát kề sát vào anh, mùi hương dịu mát cứ chui thẳng vào mũi anh, anh là người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức, sao có thể chịu được lực hấp dẫn như vậy chứ?
Nhưng lại không thể để cô phát hiện ra, chỉ có thể liên tục kìm nén. Mấy ngày trôi qua, Tần Dịch Hoan thấy khổ sở không thể tả, lúc nào tinh lực dư thừa trong cơ thể cũng kêu gào, lại không tìm được chỗ nào để giải phóng. Thậm chí anh còn cảm thấy dòng máu của mình nóng hơn bình thường, rất có khả năng chưng chín toàn thân anh.
Thân thể của anh đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà biến thành như vậy, tạm thời Tần Dịch Hoan vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác. Nhưng, vào buổi tối, lúc Triệu Ngạn Kiều lại bê cho anh một chén to thứ gọi là "Đồ có lợi cho cơ thể", thì cuối cùng anh đã hiểu ra, đây chính là đầu sỏ gây nên chuyện.
Tần Dịch Hoan nhìn ánh mắt lấp lánh của Triệu Ngạn Kiều, đôi con ngươi xoay tròn, chợt nảy ra một kế.
Mấy hôm trước, vì đề phòng bản thân không nhịn được sẽ làm ra chuyện gì đó, Tần Dịch Hoan đều đi ra ngoài chạy vài vòng vào sáng sớm. Tuy anh được sinh ra trong gia đình phú quý, song lại không bị nhiễm thói xấu của con em nhà giàu. Có lẽ, điều đó cũng có chút quan hệ với việc anh đã mất cha từ sớm.
Anh rất yêu thương mẹ, khi còn nhỏ tuổi đã tự mình ra sức gánh vác, dĩ nhiên là không có suy nghĩ sống phóng túng rồi. Ở độ tuổi đẹp nhất, anh chưa từng yêu đương, hưởng thụ, đến khi anh xong việc thì rốt cuộc lại không tìm được những tình cảm mãnh liệt của năm tháng xanh tươi nữa.
Sau khi nghĩ ra cách, Tần Dịch Hoan không ra ngoài chạy bộ vào sáng sớm nữa, cũng uống hết thuốc bổ, thậm chí Triệu Ngạn Kiều đưa bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, ai đến cũng không chối từ. Rốt cuộc, vào một ngày nào đó đã đạt được nguyện vọng: Anh đã chảy máu mũi ở trước mặt Triệu Ngạn Kiều!
Triệu Ngạn Kiều hoảng sợ, vừa pha nước ấm vừa lau máu cho anh, trong lòng vô cùng tự trách. Tần Dịch Hoan ngẩng đầu hưởng thụ sự phục vụ của Triệu Ngạn Kiều, trong lòng sướng ngất ngây. Bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô lúc ấn lúc hiện trước mặt anh, Tần Dịch Hoan nhìn mà nuốt nước bọt, hận không thể lập tức bắt được hôn cho đã.
Chỉ là, mặc dù trong lòng đã suy nghĩ tứ tung, trên mặt anh lại rất bình tĩnh, chỉ nắm chặt tay của Triệu Ngạn Kiều, nói: "Đừng lo lắng, anh không sao." Dĩ nhiên là phải nắm lấy cơ hội tốt như vậy rồi! Tần Dịch Hoan nghĩ sâu tính kỹ, híp mắt giống như hồ ly trộm được gà.
"Có phải quá bổ rồi không?" Triệu Ngạn Kiều bị màn máu mũi chảy ra mãnh liệt này dọa sợ, kéo tay Tần Dịch Hoan ấn anh ngồi xuống ghế, lo lắng nhìn anh: "Hay là đi bệnh viện khám đi?"
Cô không biết nhiều lắm về phương diện này, kiếp trước cũng chưa có cơ hội tiếp xúc với những thứ quý giá, chỉ là cô vẫn hiểu được đạo lý 'hay quá hóa dở'. Nghĩ như vậy, trong lòng liền càng thêm lo lắng, nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì thì lương tâm cô sẽ day dứt cả đời mất.
Cô khom người cúi đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát anh, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy sự quan tâm, trên trán lấm tấm mồ hôi. Không biết có phải liên quan đến việc không ra ngoài thường xuyên hay không mà làn da