Quân Yến không ở Đồng An lâu, chỉ nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục tiến về kinh thành.
Đúng như trong trí nhớ của Trác Vân, quân Yến tiến quân rất thuận lợi, qua hơn nửa năm, rốt cuộc vào mùa xuân năm tiếp theo, đã đánh tới kinh thành. Trước khi công thành một ngày, hoàng đế Đại Chu đã dẫn bá quan văn võ vội vã chạy trốn, quân Yến cơ hồ không mất chút sức nào đã chiếm được kinh thành.
Lần này thắng lớn, Hạ Quân Bình lập được chiến công hiển hách, Yến vương vui vẻ thăng cho hắn liền hai cấp. Thư Minh và Tiểu Sơn, Tiểu Kiều cũng được thăng thành Hiệu úy. Chỉ có Trác Vân là không có gì, không chỉ không được một cái danh tướng quân như nàng mong muốn, mà còn bị Yến vương kêu vào trách mắng hồi lâu, trách nàng là một nữ tử không ở nhà giúp trượng phu dạy hài tử, lại chạy ra ngoài lộ mặt gây mất thể diện, khiến Trác Vân giận tới mức suýt nữa thì cãi nhau với Yến vương. Lúc mấu chốt, may là nhờ Yến vương phi đứng ra nói giúp Trác Vân.
Yến vương phi thản nhiên cắt ngang lời Yến vương, “Ai nói nữ tử chỉ có thể ở nhà giúp trượng phu dạy hài tử? Còn không phải là do mấy xú nam nhân các người sợ nữ nhân giỏi hơn ?! Ngài hỏi trong quân thử xem, bản lĩnh của Vân nha đầu kém nam nhân nào chứ? Tại sao lại buộc một cô nương tài năng như vậy phải ở riết trong phủ không cho ra cửa? Đừng nói với ta ‘Nữ huấn’ quỷ sứ gì đó, khi còn nhỏ ta cũng chưa từng đọc qua, chẳng lẽ vì vậy mà vương gia mà muốn bỏ ta?”
Yến vương đang ‘dạy dỗ’ Trác Vân hết sức vui vẻ, bị Yến vương phi nói vậy, lập tức ra sức nháy mắt với Yến vương phi, để Yến vương phi giữ chút mặt mũi cho mình. Yến vương phi lại nhíu mày nói “Ngài nháy mắt liên tục với ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng? Vân nha đầu là nghĩa nữ của ta, nếu ngay cả ta cũng không làm chủ cho nó, vậy còn ai sẽ nói chuyện giúp nói? Nha đầu này ăn gió nằm sương, chịu không biết bao nhiêu khổ sở mới lập được biết bao công lao, vương gia không khen thưởng thì chớ còn phê phán này kia! Ta không đồng ý! Đại ca ta thì thôi đi, vốn đại ca đã không thích tranh quyền đoạt lợi, nhưng còn Vân nha đầu, nếu ngài không có khen thưởng hợp lý, thì không xong với ta đâu!”
Không lâu sau khi quân Yến chiếm được kinh thành, Ngô Thân đã chủ động giao ra quân quyền, chỉ chừa lại một cái chức có danh không có thực, khiến mấy kẻ vốn muốn vạch tội Ngô Thân ỷ chức ỷ quyền kiêu ngạo làm bậy lập tức không có chỗ trút, nhất là nhà họ Từ, cảm giác như đấm mạnh vào một đống bông mềm.
Nghe Yến vương phi nhắc tới Ngô Thân, Yến vương lập tức chột dạ. Yến vương tất nhiên biết rõ tại sao Ngô Thân phải làm vậy, tất nhiên là vì sợ Yến vương sinh ra kiêng kỵ. Tuy Yến vương không muốn thừa nhận rằng đã từng lo lắng về vấn đề này, nhưng từ khi Ngô Thân giao ra quân quyền, thực sự Yến vương đã có cảm giác như trút được gánh nặng.
Yến vương nghe Yến vương phi nói vậy, cũng không giận, ngược lại vui mừng nghĩ, Yến vương phi có thể mắng không hề kiêng kỵ như vậy chứng tỏ giữa hai người không có bất kỳ ngăn cách nào, bèn toét miệng cười ha ha, phất tay một cái, lấy lòng Yến vương phi nói “Ta cũng là vì Vân nha đầu thôi, chuyện này…. Dù sao người ngoài đang nhìn! Nàng cũng không phải không biết miệng lưỡi của mấy Ngự sử kia lợi hại bao nhiêu, nếu ta không ‘hung hăng dạy dỗ’ Vân nha đầu, mấy Ngự sử kia không phun nước bọt vào mặt ta mới lạ đó!”
Yến vương phi cười nói, “Ta thật không biết từ lúc nào lá gan của vương gia lại trở nên nhỏ như vậy? Không dám nói mấy Ngự sử kia nên bắt nạt Vân nha đầu? Nghĩ Vân nha đầu dễ bắt nạt?”
Yến vương cười ha ha, lặng lẽ nháy mắt với Trác Vân. Trác Vân đang khó chịu trong lòng, chỉ coi như không nhìn thấy. Yến vương hết cách bèn phất tay một cái nói với Trác Vân “Vân nha đầu ra ngoài trước đi.”
Yến vương phi không vui nói “Tự nhiên vương gia kêu Vân nha đầu ra ngoài trước làm gì? Nha đầu này chịu khổ nhiều như vậy, còn bị ngài ‘dạy dỗ’ hồi lâu, chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy đã muốn đuổi người đi? Ta không đồng ý!”
Yến vương nghe vậy chỉ muốn khóc, bất đắc dĩ hỏi “Rốt cuộc nàng muốn sao?”
Yến vương phi cười đắc ý, thong thả nói “Ta nghe đại ca nói, Vân nha đầu biểu hiện không tệ, tuy không bằng Bình ca nhi nhưng cũng không kém. Nay Bình ca nhi đã thăng thành Tuyên vũ tướng quân, Vân nha đầu làm Nghĩa Vũ tướng quân chắc cũng được chứ?”
Yến vương không dám cự tuyệt thẳng thừng, khó xử day day huyệt Thái dương, rồi dùng giọng điệu thương lượng nói với Yến vương phi, “Chuyện này còn phải bàn lại kỹ hơn, hay là qua hai năm nữa hẵng nói?”
“Bàn cái gì mà bàn?” Yến vương phi lập tức trừng mắt. Yến vương thấy Yến vương phi lại nổi giận, lập tức nói “Được được được, không bàn thì không bàn, cứ quyết định vậy đi! Vũ Nghĩa tướng quân đúng không? Cũng không tính là qúa lớn, với bản lĩnh của Vân nha đầu nhà chúng ta, một Vũ Nghĩa tướng quân thì tính là gì? Dù là Vũ Đức tướng quân cũng được luôn…” Yến vương vừa nói vừa lặng lẽ nháy mắt với Trác Vân. Lúc này Trác Vân lập tức vái chào hai người, rón rén bước ra ngoài.
Quân Yến mặc dù đã chiếm được kinh thành nhưng Yến vương chưa xưng đế, không thể chuyển vào hoàng cung, đành ở tạm trong vương phủ của Thành Thân vương đã chạy trốn. Trác Vân vừa từ phòng khách của vương phủ bước ra, đã thấy Hạ Quân Bình và Yến thế tử đang ngồi trong đình nghỉ mát nói chuyện. Hai người thấy nàng ra, lập tức đứng dậy đón.
Bên cạnh không có người ngoài, Hạ Quân Bình nói chuyện cũng không kiêng dè, cười hỏi “Vương gia mắng nàng?”
Trác Vân vuốt vuốt lỗ mũi, liếc Hạ Quân Bình một cái, nói nhỏ “Ừ.”
Yến thế tử cười nói “Ta đã nói mà! Tính phụ vương ta, ta còn không biết sao! Nhất định sẽ lôi muội lại ‘dạy dỗ’ một trận, nói gì không nên bôn ba bên ngoài, may là có mẫu phi ở đây, phụ vương mới nói mấy câu, chứ nếu không, bảo đảm sẽ mắng muội tới chết luôn!”
Trác Vân lập tức cười nói “Đúng vậy! Mặt vương gia xanh như tàu lá chuối, ra sức nháy mắt với ta kêu ta chạy ra ngoài.….” Trác Vân kể luôn việc Yến vương đã chịu ban chức cho nàng. Yến thế tử nghe vậy cười ha ha, lắc đầu nói “Muội cho rằng phụ vương ta thật sự bị ép? Nếu không phải đã sớm có ý định thì làm gì đồng ý nhanh chóng như vậy?” Qua nhiều năm, Yến thế tử đã hiểu gần như tám phần mười tính tình của Yến vương, hôm nay rõ ràng là cố ý mượn chuyện này để ‘cãi nhau’ với Yến vương phi. Lão phu lão thê rồi còn chơi trò này, Yến thế tử tỏ vẻ bó tay với Yến vương!
Trác Vân và Hạ Quân Bình nhìn nhau, chỉ cười không nói.
Bởi vì hoàng đế Đại Chu bỏ chạy về phía nam, quân Yến mặc dù chiếm được kinh thành vẫn không dám lơi lỏng, vừa tranh thủ luyện binh vừa lập kế hoạch nam chinh. Không giống với lần trước do do dự dự lần này võ quan trong triều có thể nói là tranh nhau để được ra trận, nhất là phe nhà họ Từ và Ninh quận công càng thêm nhảy nhót, chỉ sợ cơ hội tốt lại rơi vào tay người khác.
Nhờ ký ức từ kiếp trước, Trác Vân biết mấy năm sau nam chinh không hề thuận lợi, hoàng đế Đại Chu chạy về phía nam đã nhanh chóng lập kinh thành mới, quân Yến là người phương bắc, khó mà chịu được độ ẩm ở phía nam, trận này kéo dài mấy năm, cho đến khi quân Yến đổi đường đánh từ hướng Thục Trung, chiếm Ích Châu trước, rồi nhờ Ích Châu làm bàn đạp đánh tiếp, rốt cuộc khó khăn lắm mới diệt hoàn toàn Đại Chu. Chính vào lúc đó, Lục Phong, sau này là Triệu Hoài Thành, lập được chiến công hiển hách, trở thành tướng quân trẻ tuổi tài cao có thể so với Hạ Quân Bình.
“…..Nàng thấy sao?” Hạ Quân Bình nói huyên thuyên một hồi, nhìn Trác Vân với vẻ chờ mong, mới phát hiện nàng đang chống cằm ngẩn người. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, chọc chọc tay nàng. Nàng giật mình, mở to mắt nhìn hắn, mờ mịt hỏi “Sao?”
Hạ Quân Bình đưa tập danh sách nhỏ trong tay cho Trác Vân, nói nhỏ “Nàng xem thử cái này đi!”
“Cái gì vậy?” Trác Vân mở sách ra, bên trong viết đầy vàng bạc châu báu, vải vóc tơ lụa gì đó với số lượng bao nhiêu, thậm chí còn ghi rõ ràng chất liệu, nơi sản xuất này nọ. Trác Vân lập tức hiểu ra, buồn cười ném quyển danh sách cho Hạ Quân Bình, lắc đầu nói “Chàng cho ta xem cái này làm gì?”
“Sính lễ!” Hạ Quân Bình thản nhiên đáp “Nàng nhìn kỹ xem còn thiếu thứ gì không?” Hắn đánh gần trăm trận, được thưởng không ít đồ, dù không có số ngân phiếu Triệu thị cho lúc trước thì cũng được xem là giàu có.
Trác Vân dở khóc dở cười nói “Hồ đồ! Nào có ai đưa sính lễ cho tân nương nhìn trước chứ? Muốn đưa cũng là đưa cho đại ca ta!” Nghĩ tới Trụ Tử, Trác Vân bỗng thấy rất nhớ, mới đây vừa nhận được thư của đại ca nàng, nói bọn họ vốn định tới kinh thành thăm, nhưng trước khi đi lại phát hiện tẩu tử mang thai, đành hoãn lại.
“Ta sẽ cho người đem quyển danh sách này đưa cho đại ca.” Hạ Quân Bình đắc ý nói “Cũng đưa cho Yến vương phi rồi, nương nương rất hài lòng.” Hắn còn nhân tiện cầu Yến vương phi định ngày, quyết định là vào ngày mười chín tháng năm, tính ra cũng chỉ còn hai tháng nữa.
“A Vân, chúng ta sắp thành thân rồi, nàng có vui không?” Bởi vì Trác Vân không thích có người hầu phụ vụ nên bọn nha hoàn đều đã lui ra hết. Hạ Quân Bình tiến lại gần nàng, ngã vào người nàng, cười híp mắt hỏi “Ta rất vui! Ta đã nói với đại tướng quân rồi, năm nay không ta không đi đánh trận, ở trong kinh thành chờ thành thân xong mới tính tiếp! Thành thân xong, chúng ta tranh thủ thời gian sinh hài tử luôn đi! A Vân, nàng thích nhi tử hay nữ nhi…..”
Hai người biết nhau nhiều năm, Trác Vân đã không còn thẹn thùng gì, thản nhiên nói “Được.” Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nay nghe Hạ Quân Bình nhắc, cảm thấy ấm lòng. Nếu như có một hài tử, nho nhỏ mềm mềm, rốt cuộc sẽ giống Hạ Quân Bình hay giống nàng đây?
“Ta thích nữ nhi, lớn lên giống a Vân, hai mắt thật to, mỗi ngày đều ngoan ngoãn gọi ta
‘phụ thân’ ‘phụ thân’…” Chỉ nghĩ thôi, Hạ Quân Bình đã cảm thấy rất hạnh phúc. Nói một hồi hắn híp mắt, một lát lại cố gắng nhắm mở liên tục, rốt cuộc nằm trên đùi Trác Vân ngủ mất.