Hạ Quân Bình rất bận, ăn sáng với Trác Vân xong là lập tức dẫn lính ra ngoài tuần tra. Sau đó Yến thế tử dẫn mấy thị vệ lén chạy tới nói chuyện với Trác Vân cũng bị gọi đi. Ngô Nguyên Nương lặng lẽ nói với nàng, “Nghe nói sắp nhổ trại rồi.”
Trác Vân nhíu mày suy nghĩ một chút, hỏi “Đi Diệp Thành hay Đồng An?”
Ngô Nguyên Nương ngẩn ra, lắc đầu, “Không biết! Diệp Thành là chỗ nào? Còn Đồng An cách chỗ này xa không?”
Trác Vân lười giải thích với Ngô Nguyên Nương, đứng lên nói “Ta đi ra ngoài hỏi thăm thử xem sao.”
Ngô Nguyên Nương vội vàng đuổi theo, “Ta cũng đi!” rồi chạy vội tới khoác tay Trác Vân, nói nhỏ “Chúng ta đi sân tập đi! Nghe nói Mạnh tiểu thư kia ở đó dạy binh sĩ cỡi ngựa. Ta muốn xem rốt cuộc Mạnh tiểu thư kia có tài năng gì?”
Tận sâu trong lòng, Trác Vân không thích cái tên Mạnh Vân này lắm, bèn dừng bước, nói “Ta thấy chúng ta nên tới chỗ đại tướng quân trước đi thì hơn!” Đến chỗ người ta, không chào hỏi một tiếng quả thật thất lễ. Tuy Ngô Thân rất bận không có thời gian rảnh quan tâm bọn họ, nhưng theo lý phải đi gặp một lần mới được.
Ngô Nguyên Nương lập tức la lên “Ta không đi! Một lát đường thúc thấy ta, bảo đảm sẽ đuổi ta về Nghi Đô cho coi!” Ngô Nguyên Nương vừa nghĩ tới đó đã cảm thấy sợ hãi, mặt mũi trắng bệch.
Trác Vân nhắc nhở “Chẳng lẽ Nguyên Nương không đi thì đại tướng quân sẽ không biết Nguyên Nương đã đến? Đã đến doanh trại mà lại không đi gặp, đại tướng quân sẽ nghĩ thế nào? Không chừng sẽ cảm thấy Nguyên Nương thật không hiểu chuyện, lập tức đưa về Nghi Đô đó!”
Ngô Nguyên Nương xụ mặt đứng im một bên, qua một lúc lâu, mới kéo tay Trác Vân nói nhỏ “Hay là chúng ta đi tìm biểu ca của ta trước, nếu biểu ca chịu nói giúp ta, đường thúc nể mặt biểu ca, không chừng sẽ cho ta ở lại!”
“Thế tử?” Trác Vân hỏi lại, “Nguyên Nương cảm thấy đại tướng quân sẽ nghe lời thế tử?” Tuy nàng biết Yến thế tử tuyệt không đơn giản như bề ngoài, nhưng bộ dáng cười hì hì cà lơ phất phơ kia đã ăn sâu vào lòng người, Trác Vân rất nghi ngờ việc Ngô đại tướng quân sẽ nể mặt Yến thế tử.
Ngô Nguyên Nương mím môi, “Có còn hơn không! Hơn nữa….” Ngô Nguyên Nương rớt nước mắt nói “Không nhờ biểu cả ta chẳng đi nhờ Hạ Quân Bình?”
Trác Vân cười khan hai tiếng “Vậy chúng ta đi tìm thế tử thôi.”
Yến thế tử và mấy thị vệ đang luyện tập trong sân. Dù không có Hạ Quân Bình, bọn họ cũng không dám lười biếng, luyện xong mấy bộ quyền, mồ hôi đã đổ như mưa. A Bành tinh mắt, cơ hồ Trác Vân vừa vào sân đã thấy, vội vàng nói với Yến thế tử rồi chạy ra đón.
Ánh mắt Ngô Nguyên Nương lại rơi vào góc tây nam của sân tập, nơi đang tụ tập rất nhiều binh lính và ngựa. Ngô Nguyên Nương vừa thấy Mạnh Vân, lập tức kéo ống tay áo Trác Vân, hưng phấn nói “A Vân, Mạnh tiểu thư ở đằng kia kìa! Chúng ta có cần tới chào một tiếng không?”
Trác Vân không để ý tới Ngô Nguyên Nương, cười cười hỏi A Bành “Tập xong chưa?”
Bởi vì Hạ Quân Bình đã cải thiện hơn trước nhiều, nên A Bành rất cảm kích Trác Vân, thái độ vô cùng cung kính, thậm chí có thể nói là nịnh hót, cười híp mắt nói “Phương cô nương muốn nói chuyện với bọn ta, thì tất nhiên là đã tập xong. Thế tử ở bên kia, để ta dẫn hai người qua.”
Ngô Nguyên Nương thấy Trác Vân không trả lời, đành nhìn Mạnh Vân mấy lần, rồi phồng mặt đi theo Trác Vân tới chỗ thế tử. Trác Vân cũng không lòng vòng, vừa thấy mặt đã nói rõ ý đồ của Ngô Nguyên Nương cho Yến thế tử nghe. Yến thế tử nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu “Lời của ta không có ích gì đâu! Không sợ hai muội cười chứ, từ lúc vào doanh trại, ta đã mất hết uy phong ngày xưa, cả Bình ca nhi cũng có thể phạt ta chứ đừng nói là đại tướng quân, hơn nữa, đã có sáu bảy ngày ta chưa gặp đại tướng quân rồi. Đại tướng quân là thống soái của cả đại quân, há có thể tùy tiện gặp mặt!”
Ngô Nguyên Nương ngẩn ra, lẩm bẩm “Thế tử cũng không được, vậy muội phải làm sao? Hay là, muội đi cầu Hạ công tử?”
Yến thế tử vội lắc đầu “Muội đi cầu Bình ca nhi làm gì? Đây là chuyện trong nhà chúng ta, Bình ca nhi mặc dù được coi trọng, nhưng cũng không tiện nhúng tay! Nguyên Nương, muội thật không hiểu chuyện! Ta thấy muội cứ trực tiếp đi tìm đại tướng quân, thừa nhận sai lầm, để đại tướng quân mềm lòng, không chừng sẽ cho muội ở lại đó!”
Ngô Nguyên Nương uốn éo người không chịu đi, Yến thế tử không biết làm sao, đành nhờ Trác Vân giúp “Đại tướng quân luôn khen Vân muội muội, một lát kính mong Vân muội muội nói giúp Nguyên Nương vài câu!”
Trác Vân gật đầu đồng ý, rồi kéo Ngô Nguyên Nương đi.
“A…. Thư Minh!” Ra khỏi sân tập, Ngô Nguyên Nương vừa kéo Trác Vân qua chỗ tập trung ngựa kia, vừa chào Thư Minh. Thư Minh nghe tiếng, lập tức xoay người lại vẫy tay với hai người.
“Ngươi cũng ở đây à?” Ngô Nguyên Nương nhìn sang Mạnh Vân cách đó không xa hỏi “Sao, ngươi cỡi ngựa cũng không tốt nên phải học Mạnh tiểu thư?”
Thư Minh ôn hòa cười nói “Ta chưa được phân tới đội nào, rảnh rỗi bèn tới sân tập xem thử. Đúng lúc Mạnh tiểu thư đang giảng về thuật cỡi ngựa, bèn tới nghe. Đúng rồi, hai người có tính toán gì không?”
Ngô Nguyên Nương vừa nghe tới việc này đã thấy phiền lòng, lắc đầu nói “Một lát ta phải đi gặp đường thúc, không biết có bị bắt về hay không?” dứt lời lại thở dài. Thư Minh thấy vậy, lộ vẻ thương cảm, muốn khuyên mấy câu, nhưng lại không biết nói gì. Không khí đột nhiên trở nên nặng nề hẳn. Ngô Nguyên Nương cũng nhận ra, vội chuyển đề tài, miễn cưỡng cười hỏi “Mạnh tiểu thư đã dạy gì vậy? Ta thấy người nghe rất nhiều.” Ngô Nguyên Nương vừa nói vừa nhìn Mạnh Vân một cái, không biết thấy gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lập tức trốn sau lưng Trác Vân.
Trác Vân và Thư Minh nhìn nhau, không hiểu vì sao Ngô Nguyên Nương lại phản ứng kịch liệt như vậy. Hai người bèn nhìn sang hướng Mạnh Vân, nhưng cũng không phát hiện có gì bất thường. Trác Vân thấy mặt Ngô Nguyên Nương trắng bệch, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, nháy mắt với Thư Minh một cái. Thư Minh vội vàng nhích lại gần, che khuất Ngô Nguyên Nương.
“Sao vậy?” Trác Vân hỏi nhỏ “Nguyên Nương đã thấy gì à?”
Ngô Nguyên Nương nói nhỏ “Là Hứa lão nhị.”
Trác Vân chợt hiểu ra, lặng lẽ quay đầu nhìn sang chỗ Mạnh Vân, quả nhiên thấy bên cạnh Mạnh Vân có một nam tử khoảng hai mươi tuổi, hẳn là Hứa nhị công tử. Hứa nhị công tử này tướng mạo cũng không kém, mắt to mày rậm, đang vui vẻ theo sát Mạnh Vân nói chuyện, trông khá thân.
Trác Vân đã sớm nghe Ngô Nguyên Nương nói về bộ mặt thật của Hứa nhị công tử, nên rất xem thường, khuyên “Nguyên Nương sợ cái gì! Không nói hôn ước của hai người đã hủy, dù không hủy, thì hắn cũng là người có lỗi! Nam nhân như vậy, không thể nhân nhượng, bằng không hắn sẽ tưởng mình sợ hắn, càng được nước lấn tới đè đầu cỡi cổ mình!”
Ngô Nguyên Nương siết chặt nắm tay nói “A Vân nói có lý! Ta không sợ!” Dứt lời, Ngô Nguyên Nương hít sâu một hơi, chậm rãi dịch ra khỏi lưng Thư Minh, hung tợn trừng Hứa nhị công tử một cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng ra khỏi sân tập.
Thư Minh đưa hai người tới trước lều Ngô Thân, dặn Ngô Nguyên Nương, “Một lát nói chuyện với đại tướng quân hãy tỏ vẻ yếu thế, không được nữa thì khóc lóc vài tiếng khiến đại tướng quân mềm lòng, không chừng sẽ thuận theo ý cô nương đó!”
Ngô Nguyên Nương dở khóc dở cười lắc đầu “Lòng đường thúc ta vững như tảng đá, dù ta có khóc mù mắt cũng chưa chắn mềm được, ngược lại còn chọc đường thúc tức thêm. Chẳng bằng cứ theo lý mà cãi nhau một trận, không chừng còn có thể ở lại.”
Thư Minh nghe vậy, há hốc mồm, lát sau mới cà lăm nói “Vậy… vậy cô nương phải miệng lưỡi hơn, lớn giọng hơn, nói nhanh hơn, phải đủ khí thế, đại tướng quân nhất định sẽ ngại tranh cãi ầm ĩ với cô nương!”
Ba người đang nói chuyện thì thị vệ bên cạnh Ngô Thân ra kêu Trác Vân và Ngô Nguyên Nương vào lều, nói là đại tướng quân cho mời.
Trác Vân không ngờ có thể thuận lợi gặp được Ngô Thân như vậy, hơi khẩn trương, vào lều vẫn cúi đầu không dám nhìn lên. Mặt Ngô Thân lộ vẻ ôn hòa hiếm có, hàn huyên mấy câu xong lại khen Trác Vân “Vân nha đầu rất khá! Ta nghe Khâu hiệu úy nói rồi, nếu không nhờ ngươi, số lương thảo kia rất có thể đã bị gian tế đốt sạch!”
Ngô Nguyên Nương nghe vậy, không nhịn được chen vào nói “Đường thúc, chất…. chất nữ cũng giúp một tay!”
Ngô Thân không để ý tới Ngô Nguyên Nương, chỉ nói chuyện với Trác Vân, “Vân nha đầu có tính ở lại đây không?”
Trác Vân gật đầu cười nói “Chỉ sợ đại tướng quân ghét bỏ dân nữ tay chân vụng về!”
Ngô Thân lại cười “Ngươi có tài năng, tâm tư lại tinh tế, nếu có thể ở lại trong quân nhất định rất có ích cho quân ta! Có điều trong quân doanh không thể sánh với bên ngoài, mọi chuyện đều phải dựa vào bản lĩnh của mình, nếu ngươi không thể khiến mọi người phục, sợ rằng cũng không dễ sống.”
Trác Vân chắp tay nói “Đa tạ đại tướng quân nhắc nhở, Trác Vân nhất định cố gắng hết sức!” Dứt lời, nàng chần chờ một chút, rồi nói “Nguyên Nương….”
Trác Vân chưa nói xong, Ngô Thân đã phất tay kêu nàng lui, nói “Ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Nguyên Nương.”
Trác Vân đành phải chớp mắt với Ngô Nguyên Nương, ý bảo nàng ta tự cầu nhiều phúc, rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Trác Vân đợi ở ngoài gần một khắc đồng hồ, mới thấy Ngô Nguyên Nương cúi đầu bước ra, dáng vẻ mặc dù nhếch nhác, nhưng trên mặt lại mơ hồ lộ ra hưng phấn, nàng biết Ngô Nguyên Nương đã thắng.
Buổi chiều Hạ Quân Bình tuần tra về, nghe Trác Vân đã gặp Ngô Thân, hơn nữa còn được ở lại, thì rất vui, cả đuôi mày khóe mắt đều không giấu được vẻ hạnh phúc, lúc đi giáo huấn người cũng ít đi mấy phần nghiêm nghị.
“Đại tướng quân có nói sẽ xếp nàng đến đội nào không?”
Trác Vân lắc đầu, gắp dưa muối ăn với màn thầu, đáp “Đại tướng quân chỉ dặn ta phải chú ý, chứ không nói gì thêm. Nguyên Nương cũng ở lại.”
Hạ Quân Bình tự động bỏ qua câu sau, suy nghĩ một chút, cười nói “Để ta đi nói với đại tướng quân cho nàng vào đội của ta. Trong số mấy tướng quân thì người trong đội ta là ít nhất, hẳn là đại tướng quân sẽ không phản đối.”
Trác Vân gật đầu cười cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cắn cắn môi, cẩn thận hỏi “Vậy… Mạnh cô nương kia ở đội nào?”
Mắt Hạ Quân Bình lóe lên, hơi khựng lại một chút, rồi nhếch miệng cười, lắc đầu nói “Mạnh cô nương có thân phận đặc biệt, tuy vào quân doanh, nhưng lúc tới dẫn theo gần năm trăm con ngựa, hơn nữa nông trại Chiếu An vẫn còn đang còn tiếp tục nuôi để cung cấp cho đại quân. Đại tướng quân rất coi trọng Mạnh cô nương nên Mạnh cô nương trực thuộc sự quản lý của đại tướng quân. Sao nàng lại hỏi tới Mạnh cô nương?”
Lúc nói chuyện vẻ mặt Hạ Quân Bình rất thản nhiên, Trác Vân lại hơi mất tự nhiên, lặng lẽ cúi đầu nói nhỏ “Hôm nay ở sân tập ta thấy Hứa nhị công tử nói chuyện với Mạnh cô nương, trông có vẻ rất thân. Hứa nhị công tử kia tướng mạo đường đường nhưng đã nuôi mỹ nhân ở bên ngoài còn đính hôn với người khác. Mạnh tiểu thư kia không biết rõ hắn ta, ta sợ Mạnh cô nương bị lừa.”
Trác Vân luôn có chút áy náy với Mạnh Vân, tuy đời này Mạnh Vân và Hạ Quân Bình không có liên quan gì với nhau, nhưng Trác Vân luôn có cảm giác như đã đoạt trượng phu của nàng ta, thậm chí có chút không dám đối mặt với Mạnh Vân.
“Được rồi, nàng chỉ có một cái đầu, đừng mãi lo thay cho người khác!” Hạ Quân Bình cười cười, duỗi ngón tay gõ nhẹ lên đầu Trác Vân, cười nói “A Vân, ta đã từng nói với nàng chưa, có lúc nàng rất thông minh, nhưng cũng có lúc trong đầu toàn gì đâu không! Mạnh tiểu thư kia rất thông minh, biết rõ mình muốn cái gì, không cần nàng lo thay đâu!”
“Sao chàng biết nàng ta thông minh, không phải chàng mới thấy có mấy lần thôi sao?” Trác Vân tức giận đẩy tay Hạ Quân Bình ra, trừng hắn.
Hạ Quân Bình thấy Trác Vân giận buồn cười đáp “Nếu người ta không thông minh, người ta có thể làm chủ cả một nông trại được sao? Hơn nữa còn biết tìm quân Yến làm nơi nương tựa vào lúc này? Hẳn là nàng ta biết tự mình quản lý không nổi một nông trại lớn nên mới xin vào quân Yến, có quân Yến làm chỗ dựa, trong nông trại ai dám làm loạn nữa. Chỉ có kẻ ngốc như nàng mới lo thay cho nàng ta thôi!”
Trác Vân thấy mất mặt, tức giận đá Hạ Quân Bình một cái, chửi “Lăn!” rồi bưng bữa sáng xông ra khỏi lều. Hạ Quân Bình hắng giọng kêu với theo “A Vân, đừng quên sáng mai tới chỗ ta trình diện đó!”