Trước mười tuổi, Hạ Quân Bình quả thật chính là viên ngọc quý của nhà họ Hạ, được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mới dưỡng thành tính tình đại thiếu gia. Sau khi nhà họ Hạ bị nạn, hắn lưu lạc đến Vũ Lương lại gặp được Trác Vân, không phải chịu khổ sở gì mấy nên tính tình vẫn không thay đổi nhiều lắm. Năm sáu năm sau, mặc dù đã trưởng thành nhiều, nhưng về mặt đối nhân xử thế vẫn không rành lắm, việc trong nhà càng không biết gì. Dĩ nhiên, không thể hoàn toàn trách hắn, bởi vì từ trước tới giờ có ai dạy hắn những điều đó đâu.
Sau khi nghe Trác Vân nói một đống đạo lý, con ngươi của Hạ Quân Bình trừng lớn như sắp rớt ra, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng buồn bực nói nhỏ “Có phải ta đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn hại a Vân mất mặt không? A Vân biết thật nhiều!”
Trác Vân xoa xoa huyệt Thái dương, tức giận nhìn Hạ Quân Bình một hồi, rốt cuộc bật cười, nói “Lúc trước, chàng cứ gây gổ với ta cả ngày, giờ biết nịnh nọt rồi, không biết là học được từ đâu!”
Hạ Quân Bình thấy Trác Vân cười, lòng chợt ấm áp, lại gần ôm lấy nàng, nói “Lúc nhỏ ta không hiểu chuyện, không hiểu lòng tốt của nàng. Với lại….” Giọng hắn chợt trở nên u oán, giống như nhớ ra việc gì đó không vui, “Trước kia a Vân cũng không thích ta! Khi đó điều ta sợ nhất là nàng không thích ta nữa, sẽ đuổi ta ra khỏi nhà!”
Trác Vân bỗng đau xót, nhưng cũng không giải thích, chỉ cúi đầu nói nhỏ “Sau này ta sẽ đối xử tốt với chàng!”
Hạ Quân Bình thấy Trác Vân dịu dàng như vậy, xúc động, cúi đầu hôn má nàng một cái, sau đó lại nhớ tới chuyện Yến thế tử đã nói, bèn kể lại cho nàng nghe. “Ta cũng không biết làm vậy có đúngkhông, đáng tiếc lúc đó a Vân không có mặt, nếu không nàng có thể nhắc nhở ta rồi.”
Trác Vân cười tán dương “Chàng làm rất tốt! Tính tình Ngô đại tiểu thư thật sự quá tệ, lại vẫn luôn nhằm vào bá mẫu, nếu chàng dễ dàng đồng ý, chắc chắn bá mẫu vào nhà họ Ngô xong sẽ bị gây khó dễ. Nếu Ngô tướng quân tự nhận là thương yêu bá mẫu, tất nhiên phải làm gì đó để thể hiện mới được. Dù sao chuyện này cũng không gấp, chờ Ngô đại tiểu thư xuất giá xong rồi bàn cũng không muộn!”
Hạ Quân Bình nghe vậy mới thấy yên lòng.
Một lát sau, Hạ Quân Bình cứ nhất quyết phải kéo Trác Vân đi coi nhà mới. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều nghe vậy cũng đòi đi theo, khiến Hạ Quân Bình giận tới mức trừng hai người suốt cả đường đi.
Lỗ phủ nằm ở phố tây, có bốn dãy nhà, không tính quá lớn nhưng sau khi sửa lại trông cũng rất tao nhã, phòng ốc không giống phong cách ở Nghi Đô mà có hơi tinh xảo giống vùng Giang Nam. Trác Vân là nữ nhi, tất nhiên thích phong cách như vậy hơn, vừa vào cửa hai mắt đã sáng lên, khen luôn miệng.
Hạ Quân Bình thấy Trác Vân thích, thầm vui trong lòng, khổ nỗi có Tiểu Sơn và Tiểu Kiều ở đây, đành cố giả vờ lạnh lùng.
Buổi tối Hạ Quân Bình vẫn về Triệu phủ. Triệu lão gia nghe nói Hạ Quân Bình được Yến vương thưởng cho một tòa nhà thì rất vui mừng, khen hắn một chặp trước mặt mọi người.
Triệu Hoài Kỳ nghe vậy, tò mò, đòi Hạ Quân Bình phải dẫn đi xem thử. Triệu Hoài An cũng nói “Tòa nhà kia vốn là của nhà họ Lỗ, năm trước vừa dọn đi nên cũng xem như mới, chỉ cần tìm mấy người quét dọn sạch sẽ là có thể vào ở ngay rồi!”
Hạ Quân Bình gật đầu đồng ý, đáp “Đệ đang định sáng mai đi mua mấy người về dọn dẹp, đồ gì cần mua cũng đặt mua luôn!”
Triệu phu nhân nghe vậy cười nói “Rốt cuộc vẫn là Bình ca nhi có tiền đồ nhất, mới mấy tuổi đã lọt vào mắt xanh của vương gia! Tam muội có hài tử tốt như vậy, sau này người tới làm mai không đạp bể cửa nhà mới là lạ đó!”
Hạ Quân Bình nghe vậy cười cười không lên tiếng, còn Triệu thị thì nhíu mày nhìn Triệu phu nhân cười miễn cưỡng, cũng không đáp lời. Triệu phu nhân thấy không ai ứng lời, có chút xấu hổ, không biết nói gì tiếp. Triệu Hoài An nhạy bén nhất, vội đổi đề tài, “Hôm nay vương gia có nói để đệ làm gì không? Ta thấy làm thị vệ cho thế tử cũng rất tốt, vừa có thể diện lại thoải mái, người khác cầu còn không được đó!”
Hạ Quân Bình lắc đầu nói “Thế tử có đề cập tới, nhưng đệ không đáp ứng. Đệ muốn đi vào quân doanh học hỏi một thời gian, tuy cực khổ nhưng thăng quan nhanh.” Quan trọng hơn là, mấy trăm người của nhà họ Hạ đã chết oan trong tay lão hoàng đế kia, hắn muốn tự tay báo thù cho bọn họ.
Triệu thị đã sớm biết ý của Hạ Quân Bình, nên không có phản ứng gì. Ngược lại, Triệu lão gia nhíu mày có vẻ không đồng ý, khuyên “Bình ca nhi hãy suy nghĩ cho thật kỹ! Trên chiến trường đao thương không có mắt, cũng không chừa ai, sợ rằng chưa giành được công trận thì đã mất mạng! Con còn trẻ, sợ gì không kiếm được công danh, cần gì phải liều mạng giành giật? Nhà họ Hạ chỉ còn lại một mình con, không thể để xảy ra sơ xuất được!”
Triệu phu nhân cũng nói “Bình ca nhi còn trẻ, chưa từng trải nên không biết cuộc sống khó khăn! Ở Nghi Đô có cữu cữu con che chở, người khác nể mặt nhà họ Triệu không dám gây chuyện, chứ nếu ở bên ngoài, chẳng biết sẽ phải chịu thiệt thế nào đâu!”
Hạ Quân Bình nhìn Triệu phu nhân một cái, cười nói “Đa tạ cữu mẫu quan tâm, chẳng qua con đã xông xáo bên ngoài quen rồi, không sợ mấy thứ đó! Đúng như cữu cữu nói, con là nhà họ Hạ chỉ còn lại mình con, tất nhiên phải lo xây dựng lại nhà họ Hạ, sao có thể dựa vào cữu cữu mãi được!”
Triệu lão gia cảm thấy lời Triệu phu nhân không thỏa đáng lắm, bèn liếc Triệu phu nhân một cái, ôn hòa nói với Hạ Quân Bình “Nếu Bình ca nhi quyết tâm muốn vào quân doanh học hỏi thì ta cũng sẽ không phản đối. Nhưng con phải nhớ rõ, đừng hành động liều lĩnh, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, học hỏi cách xử sự của người ta mới được!”
Hạ Quân Bình trịnh trọng gật đầu nghe theo. Triệu phu nhân còn muốn nói gì đó nhưng bị Triệu lão gia trừng một cái, không dám lên tiếng nữa.
Lúc về tới phòng mình, rốt cuộc Triệu phu nhân không nhịn được nữa, nổi giận với Triệu lão gia, “Lão gia trừng ta làm gì? Ta có nói gì sai đâu! Thế tử coi trọng Bình ca nhi, nó không thuận thế ở lại Nghi Đô, cứ nhất quyết phải đi đánh trận làm gì? Nói thì dễ lắm nhưng công trận há có thể dễ dàng giành được? Nó mới bao nhiêu tuổi? Cậy mình biết mấy chiêu đã muốn đi đánh nhau, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì Tam muội phải làm sao?”
Triệu lão gia nói “Dù phu nhân có ý tốt, nhưng nói chuyện cũng phải động não chứ? Tính Bình ca nhi phu nhân còn không biết hay sao? Từ nhỏ đã rất sĩ diện, phu nhân lại cứ nhà họ Triệu thế này, nhà họ Triệu thế kia, bảo sao nó không vội vội vàng vàng muốn chuyển ra ngoài ở chứ?”
Triệu phu nhân cả giận nói “Thì ra là do ta sai?! Tam muội của lão gia ở nhà chúng ta bao nhiêu năm, ta chưa từng trễ nãi một lần nào, nó chẳng những không biết ơn còn ghi hận trong lòng?”
“Bình ca nhi ghi hận phu nhân lúc nào?” Triệu lão gia cả giận nói “Phu nhân chẳng nói lý gì hết!”
“Ta không nói lý lúc nào?” Triệu phu nhân cả giận nói “Vừa nãy lão gia không nhìn thấy hay sao? Ta bàn về việc hôn nhân của Bình ca nhi mà mẫu tử hai người lại thờ ơ như không nghe thấy, nếu không nhờ An ca nhi nói giúp một câu, thì ta biết giấu mặt vào đâu!”
Triệu lão gia nói “Còn không phải là do phu nhân tự tìm?! Tuy việc hôn nhân của Bình ca nhi và Phương cô nương kia chưa được định ra, nhưng đã sớm truyền khắp phủ, nay phu nhân lại nói vậy, nó thèm quan tâm mới là lạ! Nếu là ta ta cũng không vui nổi!”
Triệu phu nhân lập tức đứng lên, nghiêm mặt nói “Lão gia sẽ không cho chuyện đó là thật chứ?! Tuy nhà họ Hạ đã suy nhưng tướng mạo và tài năng của Bình ca nhi đều tính là xuất sắc, nay lại được Yến vương trọng dụng, tiền đồ sáng lạn, chuyện hôn nhân sao có thể tùy ý nó được! Lại nói tương lai nhà thê tử không thể giúp đỡ được gì thì cũng không nên quá kém. Phương cô nương kia là ai? Chỉ là một nha đầu ở nông thôn, nếu Bình ca nhi thực sự cưới nó, không thành chuyện cười khắp Nghi Đô mới là lạ!”
Triệu lão gia bất đắc dĩ lắc đầu nói “Phu nhân cho là ta chưa từng nghĩ tới việc đó? Nhưng việc hôn nhân của Bình ca nhi Tam muội còn không có ý kiến nữa là! Tính Bình ca nhi rất cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì chín trâu cũng không kéo lại được, chuyện này ta cũng không có cách!”
Triệu phu nhân đi vòng vòng trong phòng, vừa đi vừa lắc đầu liên tục, “Không được, không được! Tam muội cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao có thể tùy ýd Bình ca nhi được chứ! Nó mới mấy tuổi đâu, lúc trước sống mãi ở nông thôn chưa từng trải, mới bị một nha đầu ở nông thôn mê hoặc. Không được, phải để An ca nhi dẫn nó đi đây đi đó nhiều hơn, gặp các tiểu thư khuê các trong Nghi Đô cho mở rộng tầm mắt, lúc đó chắc chắn sẽ biết thế nào mới là tốt!”
“Đúng rồi!” Triệu phu nhân chợt nhớ ra gì đó, mắt sáng lên, xoay người nói với Triệu lão gia “Lão gia có nhớ hai khuê nữ của Đại đường tỷ ta không, một mười lăm, một mười ba, cả hai đều vẫn chưa đính hôn. Không phải ta khoe khoang chứ hai chất nữ này dù dáng vẻ hay tài năng đều là tính là xuất sắc. Thêm nữa, đường tỷ phu mặc dù không giữ chức cao, nhưng nhà họ Mạnh cũng là dòng dõi học thức cao quý, trong nhà lại có chút của cải, của hồi môn chắc chắn không ít……”
Triệu lão gia sao lại không hiểu ý Triệu phu nhân, cũng hơi dao động, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn phất tay nói “Được rồi, được rồi, hôn sự của Bình ca nhi chúng ta đừng động tới, quản nhiều quá không chừng lại khiến nó phản cảm!”
Triệu phu nhân hừ một tiếng, không nói nữa, nhưng sáng sớm hôm sau, vẫn lặng lẽ phái ngươi đi đưa tin, muốn đón hai chất nữ kia tới nhà chơi.
Lại nói bên Hạ Quân Bình, Yến thế tử báo tín nói đã kiếm được cho Trác Vân một căn nhà nằm xéo xéo, đối diện với nhà Hạ Quân Bình, ra cửa đi chừng mười mấy bước là tới. Mặc dù căn nhà không lớn, nhưng vì vừa được sửa sang lại, nên giá tiền cũng không thấp, định giá là bốn trăm lượng. Hạ Quân Bình nghe nói gần nhà mình thì rất thích, không thèm đi xem thử đã vội vàng giao tiền, sau khi cầm khế ước của căn nhà, mới dẫn Trác Vân tới nhìn.
Lúc hai người bước vào mới té ngửa, thì ra phòng ốc tuy đã sửa sang lại, nhưng trong sân cả một gốc cây cũng không có chứ nói gì là hoa hoa cỏ cỏ. Hạ Quân Bình ngượng ngùng gãi đầu một cái, cười xấu hổ.
Trác Vân nói “Căn nhà này lúc trước có lẽ là nhà của một quan võ.”
“Vậy….. có nên tìm một căn khác không?”
Trác Vân cười nhìn Hạ Quân Bình “Chàng còn đủ tiền để mua một căn khác sao?”
Hạ Quân Bình đỏ mặt, ngường ngùng sờ sờ đầu “Bạc Yến vương thưởng ta xài hết rồi, nhưng vẫn còn mấy thứ đáng giá, chút nữa ta sẽ nhờ biểu ca đem tới tiệm gửi bán.”
“Đồ Yến vương ban thưởng mà chàng cũng dám đi bán?” Trác Vân tức giận gõ ót Hạ Quân Bình một cái, “Nhà này là được rồi, sửa sang thêm một phen là xong. Nhà cũng không nhỏ, nếu ở một mình ta thì quả thật hơi vắng vẻ.”
“Nếu vậy để ta dọn qua đây ở luôn!” Hạ Quân Bình vừa nói xong đã biết mình lại nói sai, vội vàng giơ tay nói “Ta nói chơi thôi, a Vân đừng cho là thật!”
Mấy ngày sau đó, hai người đều bận rộn dọn dẹp nhà mới. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều cũng phụ giúp. Dọn dẹp chưa xong thì Yến vương phi đã phái người tới mời Trác Vân đến vương phủ. Hạ Quân Bình nghe vậy lập tức khẩn trương cả lên.
Hạ Quân Bình nghiến răng “Nhất định là do thế tử lắm miệng!” Hắn không xác định rốt cuộc Yến vương phi muốn làm gì, nên trong lòng rất thấp thỏm, hận không thể lập tức dẫn Trác Vân đi gặp mẫu thân để định việc hôn nhân, đỡ phải lo lắng cả ngày.
“Ta đi với nàng!” Hạ Quân Bình không kịp quan tâm Yến vương phi sẽ nghĩ thế nào, nói “Trong vương phủ có nhiều quy định, ta đi với nàng cho nàng khỏi sợ!”
Nàng không hề sợ! Trác Vân quay đầu lại nhìn Hạ Quân Bình, thấy hắn siết chặt hai nắm tay, trên trán mơ hồ rịn mồ hôi, bỗng thấy ấm lòng, mỉm cười nói “Được!”
Hai người ngồi xe ngựa đến vương phủ. Nha hoàn trong vương phủ đã sớm đứng đón ở cửa, thấy Hạ Quân Bình đi theo, đầu tiên là sững sờ, sau lại che miệng cười. Hạ Quân Bình chỉ làm như không thấy, ra vẻ thản nhiên đi theo Trác Vân vào vương phủ.