Hạ Quân Bình ngủ thẳng một giấc tới sáng, lúc tỉnh dậy, người làm trong phủ Thứ Sử đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Hạ Quân Bình cũng không khách sáo, ăn hai chén cháo và ba đĩa điểm tâm, thấy lửng bụng rồi mới lau miệng, thong thả hỏi “Lục đại thiếu đã dậy chưa?”
Tên sai vặt vội đáp “Đại thiếu gia say rượu chưa tỉnh, giờ vẫn đang nằm nghỉ.”
Hạ Quân Bình lộ vẻ tiếc nuối “Đã vậy, ta về trước, hôm khác sẽ đến phủ ôn chuyện với biểu ca sau.”
Lúc Hạ Quân Bình ra khỏi phủ Thử Sử, trên đường đang có chợ sáng. Hắn xếp hàng mua cho được bánh bao và đậu hủ Trác Vân thích ăn, rồi cẩn thận bưng nguyên một tô to về.
Hạ Quân Bình vừa tới cửa, đúng lúc có người chạy ra đụng phải, cái tô trong tay lung lay một hồi, may mắn không rớt xuống đất, nhưng vẫn bắn chút nước ướt một mảng lớn trên quần áo hắn.
“Thật xin lỗi, xin lỗi!....” Ngươi kia luôn miệng xin lỗi, vội vàng móc khăn tay ra muốn giúp Hạ Quân Bình lau quần áo. Hạ Quân Bình nhanh chóng lui về sau một bước, tay của cô nương kia rơi vào khoảng không, lúng túng dừng lại, mắt hơi đỏ lên, nói “Xin lỗi công tử, là do ta hấp tấp không nhìn rõ có người đi vào.”
Hạ Quân Bình cũng không nhìn cô nương kia lấy một cái, chỉ nói “Không sao” rồi xoay người vào viện. Cô nương kia nhìn theo bóng lưng Hạ Quân Bình hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi, bước đi với vẻ mặt không cam lòng.
Hạ Quân Bình vừa vào viện đã thấy Trụ Tử và huynh đệ Tiểu Sơn đang ngồi ở bàn đá ăn gì đó. Trụ Tử thấy Hạ Quân Bình về, bèn nói “Thạch Đầu mau tới đây, có đồ ăn ngon này! Tiếu cô nương ở cách vách sang tặng đồ ăn sáng, mùi vị không tệ…..” Trụ Tử thấy cái tô trong tay Hạ Quân Bình, lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ nói “Ngươi mua đậu hủ ở nhà Lưu a bà bên phố đông sao?”
Đậu hủ nhà Lưu a bà bên phố đông nổi tiếng khắp thành Ích Châu, mỗi sáng sớm người xếp hàng chờ mua kéo dài hết cả phố, quan trọng là dù có xếp hàng cũng chưa chắc mua được. Bọn Trụ Tử đều thích ăn, nhưng lại làm biếng đi xếp hàng cả buổi chỉ để mua một chén đậu hủ nên thôi.
“A Vân đâu?” Hạ Quân Bình ngồi xuống, hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm Trác Vân, không thấy nàng thì thất vọng hỏi “Chưa dậ à, để đệ đi kêu nàng dậy.”
“A Vân ra ngoài rồi.” Trụ Tử tự múc cho mình một chén đậu hủ to, vội vàng húp vào không sợ bỏng miệng, “Lão Tống sắp thành thân, a Vân nói chưa chuẩn bị đủ đồ, nên sáng sớm đã chạy ra phố.”
Hạ Quân Bình vừa rồi còn tinh thần sáng láng, nghe vậy bỗng yên tĩnh hẳn. Huynh đệ Tiểu Sơn tất nhiên biết tâm tư của Hạ Quân Bình, cười trộm một tiếng, nhỏ giọng xúi “Đệ biết a Vân đi đâu, Thạch Đầu ca muốn đi tìm không?”
Mắt Hạ Quân Bình sáng lên, giả bộ ho nhẹ hai tiếng, hỏi, “Nàng đi đâu rồi?”
“Đức Phong Lâu” Tiểu Sơn cười nói “Hôm qua đệ nghe sư phụ nói! Đúng rồi, sao tối qua Thạch Đầu ca không về, không phải bị cô nương xinh đẹp nhà nào mê hoặc rồi chứ?”
Trụ Tử nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Bình với ánh mắt dò xét. Hạ Quân Bình tức giận vỗ đầu Tiểu Sơn một cái “Ngươi đừng hại ta! Tối qua ta ngủ lại phủ Thứ Sử! Lục đại thiếu là biểu ca của ta, chúng ta đã nhiều năm không gặp, nay vui quá nên uống hơi nhiều, đành nghỉ lại đó.”
Trụ Tử nghe vậy mới an tâm tiếp tục ăn đậu hủ.
Hạ Quân Bình định đi Đức Phong Lâu ngay, nhưng cúi đầu mới phát hiện trên quần áo có vết nước, bèn vội vàng chạy vào phòng thay một bộ đồ mới màu xám nhạt, lúc đi ra thì gặp Trụ Tử đã ăn no đang ưỡn bụng thở một hơi thỏa mãn bèn thuận miệng hỏi “Vừa nãy đệ đụng phải một cô nương trước cửa nhà, sao sáng sớm đã tới nhà chúng ta?”
Tiểu Sơn lập tức nói “Đó là Tiếu cô nương nhà kế bên, mới tới cách đây không lâu, trong nhà nàng chỉ có mẫu thân và một đệ đệ, rất đáng thương!”
Hạ Quân Bình thản nhiên liếc Tiểu Sơn một cái, lại hỏi “Cô nương kia hay tới nhà chúng ta?”
“Tiếu cô nương rất tốt bụng, có đồ ăn ngon đều đem qua cho chúng ta một ít!”
Tiểu Kiều mẫn cảm nhất, nhận ra Hạ Quân Bình có gì đó là lạ, vội hỏi “Thạch Đầu ca cảm thấy có gì không ổn?”
Hạ Quân Bình cau mày nói “Ai cũng biết trong nhà chúng ta chỉ có nam tử, một cô nương cứ chạy qua nhà chúng ta mãi còn ra thể thống gì? Nếu truyền ra ngoài, không biết người ta sẽ nói thế nào! Các ngươi cũng không nhỏ nữa, phải để ý một chút!” Hạ Quân Bình nghĩ nghĩ, lại hỏi “Mỗi lần tới, nàng ta hay nói chuyện với ai?”
Bọn Tiểu Kiều đều nhìn về phía Trụ Tử. Trụ Tử bỗng cảm giác lạnh run cả người, nhỏ giọng giải thích “Nàng ta bắt chuyện với ta, ta cũng không thể không nói tiếng nào được!” Trụ Tử nghĩ một hồi phát hiện Hạ Quân Bình nói cũng có lý, chẳng hiểu sao Tiếu cô nương kia cứ chạy sang nhà bọn họ hoài.
“Chẳng lẽ Tiếu cô nương thích Trụ Tử đại ca?” Tiểu Sơn cười hắc hắc chọc, “Trụ Tử đại ca của chúng ta tới tuổi thành thân rồi. Tiếu cô nương cũng đẹp, chấp nhận được, Trụ Tử đại ca thật có phúc!”
“Nói bậy gì đó!” Trụ Tử đỏ mặt nhảy dựng lên, “Ta…. Ta chẳng có ý gì với Tiếu cô nương hết. Chuyện này không đùa bậy được! Còn dám nói lung tung nữa chờ Nhị nha về ta sẽ nói với Nhị nha!”
Tiểu Sơn lập tức im miệng, phất tay liên tiếp làm bộ đầu hàng. Hạ Quân Bình cau mày hỏi “A Vân không biết?”
“Nhị nha cũng vừa về hôm qua với đệ mà!” Trụ Tử đáp “Tiếu cô nương mới tới đây chừng hơn mười ngày thôi, lúc a Vân đi nhà họ còn chưa tới!”
Hạ Quân Bình trầm mặc một hồi, quay đầu lại thấy đám Trụ Tử đều nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, bèn cười an ủi “Ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không cần khẩn trương như vậy. Có lẽ chỉ là một hàng xóm bình thường không hiểu lễ nghĩa lắm. Sau này mọi người để ý chút là được!”
Tiểu Kiều vội vàng nói “Thạch Đầu ca yên tâm, về sau nếu Tiếu cô nương có tới nữa, ta sẽ chặn nàng ta ở cửa. Thạch Đầu ca nói đúng, nhà chúng ta không có nữ nhân, nàng ta là một cô nương cứ chạy qua mãi, lỡ may xảy ra chuyện gì, chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan được.”
Lúc huynh đệ Tiểu Sơn lưu lạc bên ngoài, chuyện gì cũng gặp qua rồi, nên khôn khéo hơn Trụ Tử nhiều, nghe Hạ Quân Bình nhắc nhở một câu, càng nghĩ càng thấy đúng. Trụ Tử đã tới tuổi thành thân, tính tình mặc dù thành thật lại hơi ngốc, tướng mạo đoan chính, lại làm việc trong Đồng An Đường, tiền công không ít, hai năm qua người tới làm mai khá nhiều, không chừng đã bị người ta để ý.
Tiếu cô nương này không phải người Ích Châu, tuy tự nhận là từ thành Bình Đường tới, nhưng ai biết có thật không, hay bọn họ có mưu đồ gì khác?
Hạ Quân Bình nghe vậy, yên lòng gật đầu một cái, đi Đức Phong Lâu tìm Trác Vân.
Hạ Quân Bình vừa vào cửa chính của Đức Phong Lâu, đã thấy Trác Vân đang trò chuyện vui vẻ với một cô nương xinh đẹp. Hắn nhìn một hồi, vẫn không nhận ra cô nương kia là ai, bèn mặt dày tiến lên chào Trác Vân, rồi gật đầu với cô nương kia một cái, hỏi “Có thích cái gì không?”
“Sao ngươi lại tới đây?” Trác Vân liếc Hạ Quân Bình một cái, hỏi .
Hạ Quân Bình cười nói “Rảnh rỗi nên đi dạo một chút. Tiểu Kiều nói nàng ở đây, ta bèn tới đây tìm nàng.” Lúc Hạ Quân Bình nói chuyện, ánh mắt vô thức nhìn Trác Vân rất dịu dàng, cô nương bên cạnh thấy vậy, hơi sững sờ một chút, rồi hé miệng cười hỏi “Vị này là…..”
“….Là thân thích của ta, họ Hạ, Hạ Quân Bình.” Trác Vân không biết phải giới thiệu Hạ Quân Bình với người khác thế nào, do dự một chút, mới dùng từ ‘thân thích’, lại nói với Hạ Quân Bình, “Vị này là Vân Mộng cô nương.”
Hạ Quân Bình ở Ích Châu nhiều năm, sao có thể không nghe nói về Vân Mộng, mặc dù biết nàng là người ở thanh lâu, nhưng trên mặt không hề có chút coi thường nào, chắp tay cười nói “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Vân Mộng thay vẻ mặt cao ngạo hằng ngày bằng vẻ tinh ranh, cười nói “Nếu ngưỡng mộ đã lâu sao không thấy Hạ công tử tới Nghiên Hoa Hiên chơi. Nếu không nhờ hôm nay vô tình gặp gỡ, sợ rằng Vân Mộng vẫn không biết rằng trong thành Ích Châu lại có một công tử tuấn tú như vậy, cũng không kém gì Lục đại thiếu đến từ kinh thành.”
Hạ Quân Bình chưa từng bị ai chọc như vậy bao giờ, nhất thời đỏ mặt lên, nhìn về phía Trác Vân, mong nàng nói giúp hắn một câu. Trác Vân nhịn cười nói với Vân Mộng “Ngươi chọc hắn làm gì? Nếu muốn người đi cổ vỗ, hôm khác ta tới là được!”
Hạ Quân Bình nghe vậy, lập tức biến sắc lặng lẽ kéo tay Trác Vân, nói nhỏ “Đừng hứa bừa!” Trong Nghiên Hoa Hiên người tốt người xấu lẫn lộn, Trác Vân chạy tới thanh lâu, nếu bị người phát hiện là nữ, chẳng phải sẽ bị thiệt thòi.
Vân Mộng thấy vậy, nhìn hai người cười một tiếng, vì có việc quan trọng khác, không ở Đức Phong Lâu lâu được, bèn nói mấy câu rồi đứng dậy tạm biệt, lúc gần đi, bỗng nhớ ra gì đó, lại gần nói nhỏ bên tai Trác Vân một hồi. Trác Vân gật đầu nói “Cám ơn!” Vân Mộng mới yên tâm lên xe ngựa.
“Sao?” Hạ Quân Bình thấy sắc mặt nàng khác thường, nhỏ giọng hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trác Vân chậm rãi lắc đầu “Vân Mộng nhắc ta phải đề phòng Vãn Bích, nói nàng có dính líu với một nhân vật lớn, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho ta.”
“Làm sao Vân Mộng biết?” Hạ Quân Bình nghi ngờ hỏi.
Trác Vân liếc Hạ Quân Bình một cái, tức giận đáp “Ngươi đừng xem thường người ta! Xét về mặt biết nhiều tin tức , không có nơi nào vượt qua thanh lâu đâu!”
Hạ Quân Bình bị nói cũng không giận, cười nói “Nếu người ta đã tốt bụng nhắc nhở, sau này a Vân phải cẩn thận hơn mới được. Không biết đêm đó rốt cuộc Vãn Bích đã móc nối được với ai? Đúng rồi, sao a Vân lại đắc tội với nàng ta!”
Trác Vân nghiêng đầu nhìn Hạ Quân Bình, cười như không cười nói “Không phải ngươi đã hỏi đại ca hết rồi sao, còn có gì không rõ?”
Hạ Quân Bình sờ mũi một cái, lúng túng nói “Ta chỉ là ngạc nhiên thôi, sao nàng lại khắt khe với người ta vậy, trước mặt mọi người nói người ta nhảy tục!” Điều này không giống với tình tình của Trác Vân chút nào.
Trác Vân hừ nói “Cũng không có gì, chỉ là nhìn gai mắt thôi! Nữ nhân kia múa tệ vậy, mà không cho phép ta nói sao?!”
Hạ Quân Bình ngạc nhiên nhìn Trác Vân hồi lâu, nghi ngờ hỏi “Nàng hiểu? Sao ta không biết?”
Trác Vân đắc ý nói “Này tính cái gì, còn nhiều điều ngươi không biết lắm! Ta không chỉ hiểu mà còn có thể nhảy được! Vãn Bích nhảy không được còn cố ráng, chỉ biết quyến rũ nam nhân thôi, trong mắt người biết như ta thì chẳng khác gì làm trò hề!”
Hạ Quân Bình bắt đầu tưởng tượng cảnh Trác Vân mặc một bộ váy đỏ thướt tha nhảy múa, nếu nàng nhảy khúc đó, chắc chắn sẽ rất đẹp. Hạ Quân Bình thầm nghĩ vậy, mặt bắt đầu đỏ bừng lên. Trác Vân nhìn thấy, vô cùng tức giận, vỗ mạnh lên lưng hắn một cái, giận nói “Ngươi ngẩn người cái gì?”
Hạ Quân Bình lén nhìn Trác Vân, lấy hết can đảm nói “Sao ta chưa thấy nàng nhảy bao giờ?”
Trác Vân cố ý nói “Sao ngươi biết ta chưa từng nhảy? Cũng không nhất định phải nhảy cho ngươi xem!”
Nàng không nhảy cho hắn xem, chẳng lẽ nhảy cho người khác xem?
Mặt Hạ Quân Bình bắt đầu biến thành màu xanh.
Bởi vì đang ở bên ngoài, Hạ Quân Bình sợ lộ thân phận của Trác Vân, không dám nói nhiều với nàng nữa, đành ôm một bụng nghi ngờ đi theo nàng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man.
Trác Vân mua không ít thứ ở Đức Phong Lâu, bảo người làm trong tiệm gói kỹ, rồi đưa cả cho Hạ Quân Bình vác, mình thì thoải mái đi đằng trước. Hạ Quân Bình đau khổ đi sau lưng nàng, nhiều lần muốn mở miệng hỏi, lại sợ nàng giận, mặt mày ủ ê, trông rất đáng thương.
“Đúng rồi…….” Trác Vân chợt nhớ ra cái gì “Vân Mộng nói gần đây Vãn Bích rất hay chạy tới phủ Thứ Sử, ngươi nói người Vãn Bích dính líu kia có phải là Lục Phong không?”
Hạ Quân Bình sững sờ một lúc “Liên quan gì đến Lục biểu ca? A Vân không phải đã nói đêm đó Vãn Bích múa tục quá sao, Lục biểu ca xưa nay rất kén chọn, đội múa của nhà họ Lục nổi tiếng độc nhất vô nhị khắp kinh thành, ngay cả hoàng đế còn thường đi nhà họ Lục xem múa nữa mà. Vãn Bích nhảy như vậy, sao có thể lọt vào mắt Lục biểu ca được chứ?”
Hạ Quân Bình mơ hồ cảm thấy thay vì nói Trác Vân thích Lục Phong, không bằng nói Trác Vân cố ý nhằm vào Lục Phong, mỗi lần nhắc tới Lục Phong, trên mặt Trác Vân luôn kèm theo vẻ châm biếm và giễu cợt….. Chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Sự thật là Trác Vân và Lục Phong có thù oán gì đó?
Trác Vân nghe vậy, bất ngờ nhìn Hạ Quân Bình một cái. Nếu Lục Phong là người biết thưởng thức, như vậy, lúc đầu hắn chuộc thân cho nàng, có phải cũng vì có chút thích tài của nàng?
Thôi, chuyện cũ đã rồi! Trác Vân hít một hơi, lắc đầu, quyết định không để ý chuyện đã qua nữa.
Nếu không phải Lục Phong, chẳng lẽ là thiếu gia nhà Thứ Sử? Hay là…… Thứ Sử đại nhân?