Mặc dù Trác Vân không hiểu ý của Yến thế tử nhưng cũng không tiếp tục từ chối, chỉ cười cười đổi đề tài “Thế tử định xử trí Quách lão nhị thế nào?”
Yến thế tử nhấc chân đá Quách lão nhị đang hôn mê nằm trên đất một cái, khinh thường nói “Ta và Bình ca nhi sẽ kéo hắn về doanh trại trước. Hắn dám phục kích bản thế tử, nếu không cho hắn biết tay, sẽ tưởng ta dễ bắt nạt! Về phần Mạnh lão đầu, hôm nay xảy ra chuyện này, việc chiêu an…..” Yến thế tử cố ý nhìn Trác Vân một cái, nhưng vẫn không thấy được bất kỳ thay đổi nào trên mặt nàng, hậm hực nói “Chuyện chiêu an phải nhanh chóng thực hiện để tránh tiết lộ tin tức, truyền tới tai Tri huyện Quảng Nguyên.”
Trác Vân gật đầu đồng ý. Hạ Quân Bình vẫn muốn khuyên Trác Vân đi theo mình bèn nói “A Vân, hôm nay ngươi làm bị thương nhiều người như vậy, lúc về Mạnh tiền bối có trách tội không? Hay là ngươi hãy theo ta xuống núi, bằng không, để những tên kia về tố cáo trước, không chừng Mạnh tiền bối sẽ hiểu lầm ngươi!”
Trác Vân lắc đầu nói “Ta không về, Mạnh tiền bối mới càng dễ hiểu lầm!” Vấn đề không chỉ là Mạnh lão đầu có tin hay không, trên núi còn rất nhiều huynh đệ khác, nay Quách lão nhị bị bắt, nếu nàng không về, chẳng phải càng gây nghi ngờ thêm?
Hạ Quân Bình tìm không ra cớ nào để khuyên Trác Vân, đành nhìn nàng với vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu nói “Vậy ngươi vẫn ở trên núi à? Hay là, chờ xong chuyện này, ta đưa ngươi về Ích Châu!”
Yến thế tử thấy Hạ Quân Bình vừa rồi còn đánh nhau như Tu La, giờ lại ra vẻ tội nghiệp, lén ‘chậc chậc’ hai tiếng, sợ bị Hạ Quân Bình trả thù, phải cố nén không cười nhạo, nhỏ giọng nhắc nhở “Ta nói này, chuyện ở Nghi Đô ngươi cũng chưa giải quyết xong đúng không? Triệu thẩm chỉ biết ngươi đi theo ta trừ thổ phỉ, thổ phỉ diệt xong rồi, ngươi lại bỏ chạy mất, ta biết phải nói gì với Triệu thẩm đây?”
Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, ý bảo tránh qua một bên, nhưng Yến thế tử vẫn không đi, kéo cổ áo Quách lão nhị nói “Nếu chúng ta không xuống núi ngay, chần chờ lát nữa trời sẽ tối mất! Ngộ nhỡ Mạnh lão đầu đổi ý kêu vài chục người tới bắt, lúc đó ngay cả Vân muội muội cũng không đấu nổi!”
Trác Vân cũng vội nói “Thế tử nói rất có lý, chúng ta mau xuống núi thôi!” Dứt lời, nàng dẫn đầu đi trước.
Lúc này Hạ Quân Bình đành hậm hực đi theo. Yến thế tử kéo lê Quách lão nhị xuống núi, thấy nặng quá bèn kêu Hạ Quân Bình giúp “Bình ca nhi mau tới giúp ta một tay! Tên này nặng quá! Không ngờ thế tử ta cũng có ngày phải……..”
Ba người vất vả lắm mới xuống tới chân núi. Mấy thị vệ đã sốt ruột tới độ đi vòng quanh, thấy ba người thì lập tức tiến lên đón.
“Ôi, ai vậy?” A Bành thấy Quách lão nhị mình đầy thương tích bị kéo tới, bèn ngồi xổm xuống nhìn, nói “Dù có bắt cóc đòi tiền, thì cũng phải kiếm một cô nương xinh đẹp chứ! Bắt lão già thối hoắc xấu xí xuống làm gì? Không lẽ đây là Đại đương gia của núi Võ ?! Nhìn chẳng khác gì một tên nông dân, không hề uy phong chút nào!”
Yến thế tử lạnh lùng cười “Ngươi cảm thấy hắn không uy phong? Có giỏi thì cởi trói đánh một trận với hắn đi, xem hắn có uy phong hay không?”
A Bành nghe vậy lập tức đàng hoàng lại. Hai mắt Trần Thanh Tùng sáng rực, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, vẻ mặt sùng bái “Đây là…… do Hạ đại ca bắt về?”
Hoành ca nhi kinh ngạc hỏi “Chẳng phải nói đi chiêu an? Sao giờ lại bắt người?”
Hạ Quân Bình đã khôi phục vẻ ngạo nghễ thường ngày, trầm giọng giải thích “Chỉ là một tên lâu la muốn gây chuyện, nên tiện tay trói về, để tránh hắn nhảy nhót vòng vòng làm người ta chán ghét!”
Yến thế tử thầm mắng Hạ Quân Bình giả bộ, nhưng trên mặt vẫn không thể không tỏ vẻ tán dương nói “Thật may là Bình ca nhi và Vân muội muội đều là cao thủ, lấy một địch mười cũng không sợ, nếu không, chỉ sợ kẻ bị trói đi là ta rồi!”
Trần Thanh Tùng nghe vậy, càng kính nể Hạ Quân Bình hơn, còn A Bành và Hoành ca nhi thì lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào Trác Vân, nghe Yến thế tử khen nàng, bèn hỏi nhỏ “Cọp mẹ xinh đẹp thật sự giỏi như Bình ca nhi nói? Chém người như chém củ cải?”
Yến thế tử sờ sờ cằm, vẻ mặt thâm sâu khó lường “Về võ công thì khó mà nói ai cao ai thấp, nhưng xét về mức độ nhẫn tâm thì e là Bình ca nhi không bằng!”
A Bành và Hoành ca nhi nghe vậy, rùng mình một cái, lúc nói chuyện với Trác Vân, đều vô thức cúi đầu, cả thở mạnh cũng không dám.
Trác Vân đưa người về an toàn rồi, định lên núi lại, nhưng Hạ Quân Bình nào chịu, lấy cớ muốn tiễn nàng một đoạn đường, đi theo nàng mãi đến chỗ sườn núi. Trác Vân dở khóc dở cười, ngừng bước nhìn Hạ Quân Bình không nói lời nào. Hạ Quân Bình thấy vậy, bật cười, nói “Chẳng phải vì ta không nỡ sao? Chúng ta chỉ vừa gặp mặt, nói chẳng được mấy câu, đã tách ra nữa.”
Trác Vân mềm lòng, vỗ vai Hạ Quân Bình một cái, nhỏ giọng nói “Ngươi về đi, có gì xong việc lại nói tiếp!”
“Vậy ngươi có đi Nghi Đô không?” Hạ Quân Bình chợt hỏi, giọng nói êm tai như gió nhẹ ban đêm, nhìn chằm chằm Trác Vân, trong mắt đầy sự chấp nhất. Trong nháy mắt đó, Trác Vân đột nhiên cảm thấy cả thân thể đều rung động. Trời tối, gió dần nổi lên. Nàng nghĩ, nhất định là do gió, nên nàng mới rùng mình.
Trong lúc Trác Vân sững sờ, Hạ Quân Bình lại hỏi “A Vân sẽ đi Nghi Đô chứ?”
Trác Vân vẫn không đáp, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Quân Bình, cúi đầu nói “Khó mà hứa trước được, phải giải quyết xong chuyện ở Ích Châu mới bàn tiếp được! Ông chủ Tống thành thân rồi thì tới phiên đại ca ta. Đại ca đã không còn nhỏ, tới tuổi thành thân rồi đúng không?” Trụ Tử năm nay gần hai mươi, bình thường đã phải thành thân từ lâu, nhưng Trác Vân vẫn cứ kéo mãi, vì cảm giác chưa tìm được người thích hợp.
“À,” Hạ Quân Bình phát hiện sự bất thường của Trác Vân, lòng mừng thầm, cố ý lại gần một chút, lúc nói chuyện hơi thở phả lên mặt nàng “Vậy còn ngươi? Sau khi Trụ Tử đại ca thành thân thì tới phiên ngươi?”
Trác Vân lập tức cảm giác được sự áp bách từ phía Hạ Quân Bình, lui về sau một bước, mắt lộ vẻ cảnh cáo, giọng nói cũng lạnh hơn “Thành thân là chuyện lớn, sao có thể nói vài ba câu qua loa cho xong! Đại ca tuy không có sự nghiệp lớn như ông chủ Tống, nhưng dù gì cũng có chút của cải, không cần tìm một cô nương quá xinh đẹp, nhưng ít nhất cũng phải hiền thục hào phóng, nếu cưới một người lười biếng giảo hoạt vào cửa, về sau người khổ sẽ là chúng ta!”
Hạ Quân Bình thầm than đáng tiếc, nhưng không dám tùy tiện tiến lên, đứng cách một bước, dịu dàng nói “A Vân nói phải, hôn nhân là chuyện lớn, không phải trò đùa, ít nhất hai người cũng phải hợp tính, mới có thể sống bên nhau cả đời, ngươi nói đúng không?”
Hạ Quân Bình cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘hợp tính’ nhưng Trác Vân lại giả bộ nghe không hiểu đổi đề tài “Trời sắp tối rồi, ngươi về đi, bằng không lát nữa lên núi xong, ta lại phải tiễn ngươi xuống!”
Hạ Quân Bình biết hôm nay không thể tiến triển gì thêm, tuy thầm tiếc nuối, nhưng không nóng nảy, chỉ cười đáp, “Ngươi đi trước đi, ta đứng đây nhìn ngươi lên núi rồi về.”
Trác Vân không khuyên được, đành mặc kệ, quay đầu hít sâu một hơi, giả như không có việc gì, thản nhiên đi lên núi. Nàng không dám quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại sẽ bắt gặp nụ cười rực rỡ và ánh mắt dịu dàng xem nàng như châu báo của Hạ Quân Bình. Nàng bước đi thật lâu, vẫn còn cảm nhận có một ánh mắt đang dõi theo, giống như ngàn vạn sợi tơ quấn thật chặt quanh tim nàng.
Trong sơn trại, quả nhiên đang khá hỗn loạn. Tiểu Vũ thấy Trác Vân về lập tức thở phào nhẹ nhõm, dẫn nàng đi gặp Mạnh lão đầu. Nghe Trác Vân kể lại chuyện vừa rồi, Mạnh lão đầu và mọi người trong sảnh đều xám mặt.
“Nhị đương gia thật sự bị Yến thế tử bắt xuống núi?” Có người hỏi to “Vậy Yến thế tử định làm gì? Chẳng lẽ muốn giết Nhị đương gia?”
Trác Vân lắc đầu giả bộ không biết, cười khổ nói “Nhị đương gia cũng quá lỗ mãng! Yến thế tử là ai chứ, ngay cả Thứ sử Ích Châu gặp còn phải cúi đầu, Nhị đương gia lại dẫn người đi bắt. Yến thế tử há có thể khoanh tay chịu trói? Vốn Đại đương gia và thế tử đã bàn bạc xong, nay Nhị đương gia làm vậy…….”
Mạnh lão đầu lập tức nhận ra Trác Vân đang nói giúp mình, ánh mắt lóe lên, híp mắt tạo vẻ uy nghiêm. Các huynh đệ phía dưới thấy vậy lập tức lộ ra vẻ áy náy, có người nói “Lão nhị đáng đời! Đại đương gia đã dặn đi dặn lại chúng ta đừng tìm Yến thế tử gây chuyện, hắn lại không nghe, giờ gây ra họa lớn, tự mình rơi vào tay Yến thế tử không nói còn liên lụy đến mấy trăm huynh đệ trên núi!”
Cũng có người nói giúp Quách lão nhị, “Giờ Ngũ ca nói những lời này thì có ích gì? Việc quan trọng trước mắt là phải tìm cách cứu Nhị ca ra. Dù gì cũng là huynh đệ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Nhị ca chết trong tay quan binh?”
“Cứu hắn? giờ chúng ta tự lo cho mình còn chưa xong, có bản lĩnh đi cứu hắn?”
“……”
“Câm miệng hết cho ta!” Vào lúc quan trọng, vẫn là Mạnh lão đầu lên tiếng ngăn mọi người cãi nhau lại. Lão lộ vẻ mặt đau buồn, thở dài một hơi, nói “Tuy lão Nhị không nghe lệnh, tự làm theo ý mình, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, ta há có thể trơ mắt nhìn hắn chết? Chuyện này ta sẽ đi đàm phán với Yến thế tử, dù có nhượng bộ nhiều hơn nữa, cũng phải cứu được lão Nhị về!”
Trác Vân thầm chửi Mạnh lão đầu là ‘Lão hồ ly’, nhưng ngoài mặt không thể không tỏ vẻ kính nể, nói “Tiền bối quả là người trọng tình trọng nghĩa, Trác Vân bội phục!” Quách lão nhị được cứu về, sau này nhất định sẽ không còn mặt mũi nào đối nghịch với Mạnh lão đầu nữa. Cả việc chiêu an, nếu có chỗ không hợp ý mọi người, Mạnh lão đầu cứ đẩy hết lên người Quách lão nhị là được, một công đôi việc, thật không biết nên nói lão giảo hoạt, hay nói lão gặp may mới đúng.
Việc chiêu an xem như đã quyết định. Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Yến thế tử dẫn mười mấy tinh binh lên núi. Mạnh lão đầu tự mình ra cửa sơn trại quỳ lạy nghênh đón theo đúng lễ nghi. Yến thế tử thay vẻ mặt cười đùa hằng ngày bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nâng Mạnh lão đầu dậy, thân thiết nói “Xin tiền bối đừng đa lễ! Ta sẽ tấu với phụ vương cho ta phụ trách núi Võ, đến lúc đó, tất cả các vị đều là thân tín của bản thế tử ta…..” Yến thế tử lặng lẽ chớp mắt với Trác Vân đang đứng cuối hàng một cái, rồi lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị.
Hạ Quân Bình luôn đứng bên cạnh Trác Vân không rời, đụng nhẹ tay nàng, nghiêng đầu nhìn, mím môi cười.
Trác Vân liếc Hạ Quân Bình một cái, nhưng cũng không thể nhịn được khẽ nở nụ cười.