Người con trai tuấn tú nằm trước giường, viền mắt ửng đỏ ngẩng mặt lên, nhìn người phụ nữ kia một lúc lâu, mới nhận ra bà là Triệu Xuân, mẹ của Tô Nhiên.
Bác gái, đã trễ thế này bác còn chưa ngủ. Giọng nói của Tần Trạch nhẹ vô cùng, không muốn quấy nhiễu giấc ngủ say của Tô Nhiên, càng không muốn để Triệu Xuân phát hiện ra mình đang đau khổ.
Con, cái thằng này, cũng đã mấy ngày không ăn cơm rồi, bác làm ít đồ cho con. Triệu Xuân đau lòng nhìn người con trai này, đứa trẻ này, đã ở cùng Tô Nhiên suốt 6 năm rồi,