Nơi cư trú nhỏ Trạch Nhiên.
Rõ ràng, đây là tên căn phòng nhỏ của Tô Nhiên và Tần Trạch.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tuần, vài người trẻ tuổi quyết định lần nữa cùng nhau tụ tập một chút, động viên tinh thần cho đối phương.
Chị. Cô gái nhỏ phòng 1304, thắt hai bím tóc tỉ mỉ, làn da trắng noãn, vẻ mặt tươi cười chạy tới.
Két ~ Trước bàn đọc sách, nguyệt lão kiêu ngạo ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kiêu căng, như nhắc nhở người con gái trẻ tuổi đang làm quyển Mô phỏng kì thi tuyển sinh đại học trong ba năm
Người con gái ngẩng đầu con, làn da trắng nõa trơn bóng như tuyết mùa đông, hơi thở xinh đẹp như ngọc đập vào mặt.
Đình Đình? Người con gái vỗ cái trán đầy đặn của cô gái kia, cười nhìn cô ấy.
Chị, anh rể nói, ngày hôm nay có rất nhiều khách đến, muốn chị chuẩn bị một chút.
Khách quan trọng sao? Bọn Tiểu Hoàng a?
Không phải, hình như là từ nước ngoài đến, đây là đất nước mà chị muốn du học trong tương lai đó, ~~ hình như là tới từ nước Mỹ.
Vậy. . . là người nào? Tô Nhiên rơi vào trầm tư. Đôi mắt đen láy của nguyệt lão nhìn chằm chằn người con gái này, nhưng thân thể đã sớm nhảy tới đỉnh đầu Đình Đình.
Đôi mắt Đình Đình di chuyển: Chị, anh Tuấn Phong cũng tới sao?
Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, đứa trẻ này, ngày nào nghĩ tới anh Hoàng tới là la hét rùm beng vô cùng vui vẻ.
Cửa thư phòng kêu lên một tiếng mở cửa.
Đình Đình, em ra ngoài trước đi, anh Tuấn Phong của em, mang cho em không ít quà tặng đâu. Tần Trạch vững bước đi tới, tiện tay cầm cái áo mỏng, khoác lên vai Tô Nhiên.
Máy điều hòa hạ thấp xuống.
Anh chăm chú nhìn bờ vai gầy yếu của Tô Nhiên, còn gương mặt thon gầy của cô, nhíu mày.
Thi vào trường đại học thôi mà, không nên liều mạng quá!
Anh luôn cảm thấy, từ lễ mừng năm mới tới giờ, người yêu nhỏ của anh rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái, thân thể gầy đi với tốc độ kinh người, da trở nên ngày càng trắng bêch, vốn da cô là làn da khỏe mạnh hồng hào, thân thể cũng ngày càng yếu ớt, giống như lá cây ngoài cửa sổ, nhẹ tênh. . . Giống như. . . Nháy mắt thôi sẽ bay đi, trốn vào giữa thế giới này, cũng sẽ không trở lại nữa.
Anh rể? Đình Đình nhỏ giọng kêu một tiếng, Tô Nhiên mỉm cười lắc đầu với cô ấy.
Đình Đình không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhún vai, thầm nói một tiếng: Gần đây anh rể yêu đến ngẩn người rồi.
Nói xong tự mình ra khỏi thư phòng, tìm anh Tuấn Phong mà cô thích nhất.
Nguyệt lão lại bay đến bàn sách, có chút ác ý liếc nhìn Tần Trạch, cánh nó khẽ nhếch lên, giống như chỉ cần Tần Trạch có thêm một động tác với Tô Nhiên nữa thôi, nó sẽ liều mạng xông lên. Nhưng mà, cuối cùng vẫn bị giọng nói mềm mại của Đình Đình, còn có hạt thông nó thích nhất mê hoặc, nên đành phải ngoan ngoãn cùng Đình Đình ra ngoài.
Tô Nhiên nhìn biểu hiện đáng yêu của nguyệt lão, cười nhạo nói: