Cô gái nhỏ, tham gia xã đoàn pháp luật, hơn nữa còn làm rất tốt, cuối học kỳ đã làm tới chức Phó bộ trưởng xã đoàn.
Mà Giai Tuệ là một đứa bé đàng hoàng, dịu dàng, ở học kỳ này có một bất ngờ, một học sinh cao ráo, khỏe mạnh chuyển trường, ngồi cùng bàn với cô, hai người vô cùng hợp ý.
Hình như Tô Nhiên cảm thấy giữa hai người đang mở ra tia lửa tình yêu.
Thành Nhạc Ninh và Từ Hải Dương, đôi oan gia này, luôn cãi nhau, dĩ nhiên cãi nhau là Thành Nhạc Ninh đơn phương làm, Từ Hải Dương luôn duy trì gương mặt lạnh băng của anh.
Thành Nhạc Ninh, Tô Nhiên nhìn cô ấy, giống như ông nội Tần Trạch và cháu gái vậy!
Ôi thân phận này, thật là làm cho người ta để ý rồi!
Cuối cùng Trần Khâm Cơ vẫn còn cùng người con trai thần bí đó ở cùng nhau, Tô Nhiên nhìn nụ cười ngọt ngào của cô ấy, trái tim thoáng để xuống.
Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, dì nhỏ, Triệu Đông sinh ra một đứa bé trai, trong tin vui ấy Tô Nhiên bắt đầu nghênh đón cấp ba.
402 ngày càng hòa hợp, không lạnh nhạt và xa cách như ban đầu.
Con người chính là cần chung sống, chung sống về sau sẽ phát hiện, có lúc ấn tượng đầu tiên là sai lầm.
Tô Nhiên đã từ từ thay đổi ý nghĩa đối Trầm Khâm Cơ.
Thật ra thì đứa bé này, cũng là đứa bé có số khổ.
Bởi vì trong suy nghĩ của nhà cô phải có một đứa con trai, nhưng trên cô đã có chị, nông thôn chỉ có thể sinh hai, cô thứ hai, không thể làm gì khác, cha mẹ cô đưa cô đến nhà cho người khác nuôi, sau đó len lén đến vùng khác sinh một đứa em trai.
Từ khi cô ra đời đến năm 7 tuổi, luôn luôn qua tay nhiều gia đình khác nhau, mới cùng gia đình mình bắt đầu tình thân, nhưng lại vì gia đình có một đứa bé nên bị đưa đi, thật vất vả đến năm bảy tuổi, tất cả hạt bụi đều lắng xuống, cha mẹ cô nhận cô về nhà, nhưng mẹ cô có vài phần phân biệt đối xử với cô, dù sao cũng cảm thấy đây không phải là con do mình nuôi lớn, cho nên bọn họ rất xa cách, nuôi lớn cô cũng chỉ là bằng một con mắt mà thôi.
Trong nhà có đồ mất, chỉ biết hoài nghi cô.
Trong nhà có đồ ăn ngon, người cuối cùng được cho chính là cô.
Chị gái và em trai, bảo vệ mọi thứ của bản thân, luôn đề phòng, lạnh nhạt với cô, lúc nào cũng bắt nạt cô.
Cô còn nhỏ tuổi mà đã cảm nhận d.d.lq,d, được người dễ thay đổi.
Bây giờ việc buôn bán của nhà cô xuất hiện vấn đề.
Nợ nần chồng chất.
Câu nói nhiều nhất mà mẹ cô luôn nói bên tai cô chính là: Mẹ nuôi con dùng bao nhiêu nhiều tiền, sau này con phải trả mẹ bấy nhiên tiền đó.
Những điều như vậy, thật ra cô cũng là do cha mẹ ép cô phải rời khỏi nhà.
Cho nên Tô Nhiên càng thêm thương xót cô ấy một chút.
Học kỳ một của lớp mười hai vào ngày chủ nhật, Tô Nhiên vẫn chưa về nhà, mà đi đến căn phòng nhỏ của cô và Tần Trạch, trong phòng yên tĩnh, tất cả đều giống như trước. Cuối kỳ, Tần Trạch cũng nhanh chóng trở về rồi.
Cô tỉ mỉ lau mọi thứ trong phòng, hoa mai bên ngoài sân nhỏ đang nở rất đẹp.
Tiểu viện, một năm bốn mùa, đều có hoa nở rộ, đây là ước mơ đẹp nhất trên đời này của Tô Nhiên. Tay cô chạm vào thân cây Nguyên Bảo, vuốt ve tám chứ Nắm tay nhau, cùng