Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 45 - Chương 42

Trước Sau

break
Bên bờ hồ công viên Bích, Thủy Tô Nhiên dựa sát vào Tần Trạch.

Tô Nhiên gối đầu lên đùi Tần Trạch, ngước nhìn trời, trong miệng còn nhai một viên kẹo thỏ trắng lớn híp mắt thất thần.

Tần Trạch vỗ vỗ gương mặt của Tô Nhiên: Còn nói đến đây để tản bộ, heo con!

Tô Nhiên trừng mắt nhìn Tần Trạch, nghiêm túc nói: Sau khi ăn xong đi trăm bước, có thể sống đến chín mươi chín tuổi, từ trường học đến công viên... ít nhất ... cũng tầm một trăm bước, nếu như đi nhiều hơn nữa, sống đến mấy trăm tuổi, không chừng sẽ biến thành yêu quái già mất.

Tần Trạch khẽ cười: Tô Nhiên, sau khi chúng ta già, mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, thật sự rất hạnh phúc

Chúng ta gọi điều này là Ngưu Lang gặp Chức Nữ cầu hỉ tước, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số* ” Tô Nhiên đắc ý, lớn giọng nói.

(*) Đây là bài thơ Tước Kiều Tiên – Tần Quán

Tần Trạch lột một ven kẹo tofee bỏ vào miệng Tô Nhiên.

Em gái Chức Nữ thân ái, chừng nào thì em sinh cho anh trai Ngưu Lang một cặp em bé đáng yêu đây? Tần Trạch hỏi.

Tô Nhiên nghẹn viên kẹo trong miệng.

Khụ, anh trai Ngưu Lang, kỳ thực... Lúc nào em cũng có thể. Tô Nhiên cúi đầu, giả vờ e thẹn, hừ, lại giở mánh khóe cũ, muốn nhìn em xấu hổ đây mà!

Tần Trạch bị lời nói của Tô Nhiên làm cho sặc trở lại.

Anh hung hăng nhéo lỗ tai Tô Nhiên: Không được!

Một chút cũng không thấy đau, Tô Nhiên đắc ý: Không được cái gì vậy?

Tức giận của Tần Trạch vẫn chưa biến mất: Chờ anh!

Tô Nhiên cười: Đúng, anh nói cái gì, em cũng đều nghe theo!

Tần Trạch bị nụ cười của cô làm tức chết. Thái độ qua loa này, thật là một cô gái nghịch nghợm mà!

Sắc trời đã tối, Tần Trạch kéo Tô Nhiên lại: Đi thôi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.

Tô Nhiên phủi lá cây trên người xuống: Trường học của em đi ra ai cũng là người đẹp, không cho anh có ý với người ta đó!

Tần Trạch cuộn tay thành nấm đấm, gõ vào đầu Tô Nhiên: Đứa ngốc, cho dù trên đời này có cô gái nào đẹp hơn nữa, trong mắt anh cũng chỉ có cô gái ngốc em mà thôi!

Tô Nhiên vừa lòng, trẻ nhỏ cũng thật dễ dạy.

Trong quảng trường trước sân khấu biểu diễn có học sinh của ba khóa ngồi đó, còn có một vài nhân viên ngoài biên chế như Tân Trạch vì thế tình hình thật sự có thể gọi là nóng nực mà!

Hai người vất vả chen đến lớp 12, Trầm Khâm Cơ ngoắc Tô Nhiên.

Chờ Tô Nhiên và Tần Trạch ngồi xuống, ánh mắt Trầm Khâm Cơ lóe sáng nhìn Tần Trạch hỏi: Đây là ai vậy? Nhìn gương mặt rất được, thật nam tính! Thoạt nhìn còn đáng tin cậy hơn Vương Dực nữa.

Tô Nhiên bày ra vẻ mặt đó là tất nhiên, Tần Trạch nhà cô là do cô nhìn trúng,hơn nữa anh còn học trường quân đội, dáng vẻ tất nhiên là đáng tin cậy hơn Vương Dực được cưng chìu kia rồi.

Ngọt ngào cười: Bạn trai mình!

Trầm Khâm Cơ ngạc nhiên: Ai ya, cậu cũng có bạn trai à, mìnhd.d.lq,d, còn tưởng rằng cậu là con mọt sách, không nghĩ tới lại rơi vào lưới tình sớm như vậy?

Tô Nhiên cười.

Trầm Khâm Cơ lại kéo Tô Nhiên đến nói chuyện, ánh mắt lóe sáng: Nhà anh ta hẳn là rất có tiền chứ? Anh ta học trường nào?

Tô Nhiên nói thật: Nhà anh ấy rất nghèo, ngay cả nhà cũng là nhà chưa được cải tạo ở những năm 80. Anh ấy không học ở thành phố, mà học tập ở vùng núi.

A! Trần Khâm Cơ khẽ hô, lập tức mất hứng thú với Tần Trạch, trong nhà không có tiền, bản thân lại không có tiền đồ, lớn lên cho dù nhìn có được thì có ích gì chứ?

Cô nhìn Tô Nhiên, trong mắt khí thế của người tài trí.

Tô Nhiên liếc nhìn Trầm Khâm Cơ bên cạnh, cũng không nói gì nhiều.

Chuyện của Tần Trạch, cô không cần thiết nói rõ ràng với bất kì kẻ nào, hơn nữa, cô ấy cũng không phải là bạn tri kỷ của Tô Nhiên, cần gì phải đưa người đàn ông ưu tú của mình cho cô ấy nhìn chứ. Lẽ nào tự tìm cho mình một tình địch, bản thân tự tìm đau khổ sao?

Rất nhanh thì đến tiết mục《 dương liễu lả lướt 》của lớp Tô Nhiên.

Kim Dao là một cô gái xinh đẹp, mái tóc ngắn chỉnh tề, đôi mắt trong suốt, dù có chuyện gì, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.

Cả hai kiếp của Tô Nhiên, cô đều có ấn tượng tốt với cô ấy, là một cố gái hiểu chuyện lại lanh lợi.

Trên sân khấu Kim Đông một thân hồng sam, công thành dnah toại, áo gấm về quê.

Kim Dao mặc váy tô màu hồng phấn, trên đầu cài cây trâm hoa màu xanh, đôi mắt rưng rưng nhìn phía xa, yên lặng không nói gì nhưng lại như nói hàng vạn từ vậy.

Vốn là một cảnh rất đẹp, nhưng Tô Nhiên lại nghĩ tới một màn buồn cười.

Hạ Vũ Hà nhìn Càn Long nói: Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh không?

Tô Nhiên nghẹn cười, đến mức sắp nội thương.

Tần Trạch vỗ đầu Tô Nhiên, cười, cô gái này lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.

Trên sân khấu cuối cùng đôi trai gái đẹp cũng ôm nhau, dưới sân khân khấu, có một nữ sinh có cảm tình phong phú, đã khóc bù lu bù loa rồi.

Lúc này ba người đẹp, thân thể thướt tha bắt đầu lên nhảy múa.

Trầm Khâm Cơ đứng chính giữa ba người, là vị trí của lãnh đạo.

Cả người cô mặc áo lụa lục sắc, lộ ra cái bụng nhỏ trắng như tuyết, trên đôi chân trần còn đeo một cái
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc