Cơn giận của Lạc Dương Minh lần này thật sự không nhỏ.
Tròn sáu ngày, cũng không để cho cô nghỉ ngơi một chút nào.
Rốt cuộc ngày mai cũng là ngày cuối cùng.ddlqđ,
Buổi tối, ở trong phòng ngủ, Tô Nhiên cắn răng hung ác cởi vớ xuống.
Một lớp da cũng bị lột xuống theo. dđlqđ,
Nhìn vào thật đáng sợ!
Giai Tuệ nhìn Tô Nhiên, che tim, không nói nên lời nào. Chu Phán Phán đứng ở bên kia, cũng không biết phải làm sao.
Tô Nhiên dùng cồn, nhẫn tâm, bôi lên chân mình.
Khàn ~~ Mẹ ơi ~~ không muốn sống nữa đâu.
Có phải rất đau không? Giai Tuệ hỏi.
Tô Nhiên cắn răng ngẩng đầu lên rồi lắc đầu, cười: Hơi hơi.
Ngày mai là lễ kiểm duyệt, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, nếu như vậy cậu xin chủ nhiệm lớp nghỉ đi. Cuối cùng Chu Phán Phán cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Tô Nhiên lại cười: Không sao, thoa ít thuốc mỡ là tốt rồi. Không đau nữa.
Giai Tuệ nhìn bộ dạng Tô Nhiên khi nói câu Thực sự không đau! cô có chút tin tưởng.
Trong lòng Tô Nhiên có chút bất đắc dĩ, ai nha, khả năng che giấu của mình, ngày càng tốt.
Cửa bị đẩy ra. Trần Khâm Cơ nhìn Tô Nhiên, cười: Này, đây là thuốc do tiểu soái ca Vương Dực đưa cho cậu, nghe nói, cậu ta thường dùng thuốc mỡ này, màu vàng làm trắng da, màu đỏ dùng để bôi trên chân.
Tô Nhiên nhận lấy, nhất định phải dùng!
Không cần trắng da, không cần, đồ của Vương Dực đều do ông anh Vương Ưu thương em như mạng như mạng của cậu ta cho? Nhất định là đồ tốt!
Quả nhiên sức thuốc mỡ màu vàng này vừa mở ra một cái, đã có một mùi thảo dược phát tán ra, Tô Nhiên cảm thấy cảm giác mát lạnh đang thấm vào da thịt của cô, lúc đầu