Năm thứ hai du học, Tần Trạch mua một chiếc xe.
Năm thứ ba du học, ở nước Mỹ đang trong giai đoạn kinh tế khủng hoảng, Tần Trạch nhân dịp thị trường không ổn định vay tiền mua một căn hộ với giá thấp, khoảng chừng 50 vạn đôla, với giá tiền này ở Trung Quốc có thể mua được mấy cái biệt thự với quy mô lớn rồi, Tô Nhiên nhìn biệt thự hai tầng với hoa viên phía trước này cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch giá phòng ở Trung Quốc và ở nước Mỹ qua các bài báo, quả thật là sự chênh lệch rất lớn nha.
Ở nước Mỹ với tiền lương trong một gia đình bình thường chỉ có thể mua được một ngôi nhà với một vườn hoa nhỏ phía trước như vậy, nhưng ở Trung Quốc với số tiền đó để mua biệt thự thì có thể là một phú ông.
Tô Nhiên rất hài lòng với ngôi nhà này.
Cô chỉ có hai yêu cầu đối với phòng ở.
Phải có một căn phòng hoàn toàn thuộc về cô, cô gọi căn phòng này là bao vây. Bên trong căn phòng này do chính cô thiết kế, người khác không thể đặt chân một chút nào vào căn phòng này, ngay cả Tần Trạch cũng không cho phép.
Những chuyện còn lại thì sao cũng được.
Tần Trạch tất nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này của Tô Nhiên.
Vì thế, sau nửa năm, Tần Trạch và Tô Nhiên cùng nhau chuyển đến căn phòng mới của bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng có một ngôi nhà thuộc về chính mình.
Tô Nhiên hỏi Tần Trạch: “Vì sao anh lại mua nhà sớm thế?”
Tần Trạch trả lời: “Thời điểm khi em tỉnh lại cũng là lúc anh cưới vợ.”
Năm thứ tư đi du học, Tần Trạch phát biểu luận văn tốt nghiệp của bản thân, luận văn lý luận về quan điểm tích phân kinh tế, bản luận văn này khiến cho giáo sư và những người trong giới kinh tế đều phải thốt lên kinh ngạc, những nhà số học nổi tiếng trên thế giới, nhà kinh tế học, cùng với một số học giả liên quan đến số học đều cùng nhau tìm kiếm vị du học sinh đến từ Trung Quốc này ___ Tần.
Thậm chí còn kinh động đến cả giới học thuật Trung Quốc.
Có thể nghĩ tới, ông lão Thành của chúng ta không có khả năng không biết chuyện này.
Đúng là, người mang tên Tần Trạch này, giống như là biến mất vậy, mọi người đều nghĩ mọi biện pháp để tìm kiếm anh ta, nhưng kết quả đều là tìm không thấy.
Thật ra lúc này, Tô Nhiên và Tần Trạch đang chìm trong mưa bom bão đạn, cửu tử nhất sinh.
“Tần Trạch, cẩn thận.”
Một viên đạn bay đến, bay qua vai của Tần Trạch đồng thời làm rơi nửa cánh tay của Tô Nhiên.
“Tô Nhiên.” Trong nháy mắt ánh mắt Tần Trạch trở nên đỏ ngầu.
Vung súng lục của mình, quay người một vòng truy kích người phía sau, sau khi tiếng súng vang lên, tất cả những người kia đều ngã xuống.
“Tần Trạch… Anh mạnh mẽ quá đi!” Tô Nhiên dùng cánh tay thỏ còn lại duy nhất của mình vỗ vỗ vào bả vai của Tần Trạch.
Tần Trạch rất không khách khí trừng mắt một cái nhìn Tô Nhiên: “Bị thương rồi đấy.”
Tô Nhiên tỏ ra như không có chuyện gì: “Có sao đâu, dù sao lúc này cũng đâu có đau.”
Tần Trạch tức giận nói: “Mỗi lần em bị thương, ngược