Người con trai tuấn tú nằm trước giường, viền mắt ửng đỏ ngẩng mặt lên, nhìn người phụ nữ kia một lúc lâu, mới nhận ra bà là Triệu Xuân, mẹ của Tô Nhiên.
Bác gái, đã trễ thế này bác còn chưa ngủ. Giọng nói của Tần Trạch nhẹ vô cùng, không muốn quấy nhiễu giấc ngủ say của Tô Nhiên, càng không muốn để Triệu Xuân phát hiện ra mình đang đau khổ.
Con, cái thằng này, cũng đã mấy ngày không ăn cơm rồi, bác làm ít đồ cho con. Triệu Xuân đau lòng nhìn người con trai này, đứa trẻ này, đã ở cùng Tô Nhiên suốt 6 năm rồi, cũng không nghĩ tới nó lại yêu sâu sắc như vậy.
Nếu như Tô Nhiên tỉnh lại, nhất định chuyện tình của hai người là một điều tốt đẹp.
Con... Không đói bụng. Tần Trạch âm thầm cắn răng, nhịn cảm giác đau lòng và nước mắt, khàn khàn nói: Bác gái, bác nghỉ ngơi đi, nếu như bác ngã gục, Tô Nhiên nhất định sẽ đau lòng.
Đứa bé ngoan cố nà, cũng bị bệnh, lại không chịu uống thuốc, Tô Nhiên mà biết nhất định cũng sẽ đau lòng.
Cố gắng nở nụ cười động viên, Tần Trạch nhẹ giọng nói: Tối nay con sẽ uống thuốc, bác về ngủ trước đi.
Đáy mắt Triệu Xuân ươn ướt, đặt chén lên bàn, nhìn bình dưỡng khí chụp xuống Tô Nhiên, đáy lòng co rút đau đớn, bà che miệng lại, rời khỏi phòng bệnh.
Tần Trạch mờ mịt nhìn bóng lưng Triệu Xuân một lát, mới từ từ đi đến giường bệnh của Tô Nhiên.
Tô Nhiên... đã ngủ 7 ngày rồi, cũng nên tỉnh lại đi. Nước mắt rơi xuống, giọng nói khàn khàn: Em lúc nào cũng khỏe mạnh, ngay cả bị cảm cũng rất ít, vì sao lúc này lại trở nên như thế, rõ ràng em đã hứa với anh rồi mà! Cắn chặt răng, Chúng ta đã nói, đã nói mà, em chỉ mới có chừng này tuổi thôi!
Nói xong, dường như muốn Tô Nhiên ngồi dậy khỏi giường, muốn cô mở mắt ra, nhìn anh cười!
Anh không rõ, vì sao một cô gái có thể không có bất cứ điều kiện gì mà đối tốt với anh, nhưng lại có thể không quan tâm mà bỏ lại anh, có thể tàn nhẫn với anh như thế.
Rõ ràng đã hứa cùng nhau bạc đầu, rõ ràng đã hứa mà... Muốn sinh một đứa bé không cần thật xinh đẹp, không cần quá thông minh, chỉ cần một đứa bé như hai người bọn họ, sau đó bọn họ một trái một phải, nắm tay, đi từng cái hẻm nhỏ, từng đường phố.
Ngay cả khóc anh cũng không dám khóc lớn tiếng, vì sợ làm ồn Triệu Xuân và Tô Tường bên ngoài, hai người họ khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Tích tích, tích tích Điện thoại di động của anh sáng lên.
Là tin nhắn của Thành lão giao.
Tần Trạch ngẩn ngơ giống như là không nhìn thấy.
Tô Nhiên, Tô Nhiên, em mang đi hết tất cả vui vẻ của anh, em muốn tương lai anh phải thế nào đây? Anh cắn răng, nước mắt chảy xuống không ngừng, yên lặng nằm bên cạnh giường bệnh chảy nước mắt.
Trên thế giới có một loại thuyết pháp, lúc người ta đang hôn mê, linh hồn sẽ đi chu du khắc nơi trên thế giới, vì thế, anh ở bên cạnh cô, chờ linh hồn của cô trở về.
Nhưng mà vì sao, ngay cả cái bóng của cô anh cũng không nhìn thấy, anh không cam lòng, không cam lòng, thật không cam lòng, Tô Nhiên em đã nói, chỉ cần anh cảm nhận thật tốt, thì có thể cảm giác được em ở bên cạnh ta, vô liêm sỉ mà!
Cô ấy còn có thể tỉnh lại.
Người nằm bên cạnh giường bệnh sững sờ, Tần Trạch lập tức đưa mắt nhìn bốn phía.
Là người nào sap xung quanh không thấy ai hết!
Chỉ là một bà lão sống lâu thôi. Giọng nói cao hơn một chút, là một giọng nói nhẹ nhàng, dịu nhẹ của một bà lão.
Tần Trạch đứng dậy, chớp mắt, hình như đã nghe qua giọng nói này ở đâu rồi.
Chúng sinh trên thế gian, , đầu thai chuyển thế, vốn là để tu luyện linh hồn, , chờ linh hồn công đức viên mãn, người đó sẽ được thoát ly khỏi vòng luân hồi của thế gian. Vì thế mỗi lần luân hồi, linh hồn sẽ chọn cho chính mình một nơi để rèn luyện, đời trước cô bé này lựa chọn đầu thai trong một gia đình cực khổ, hy vọng có thể tu thành chính quả, cô bé vốn là một người bạc tình, không ngờ bị ngươi gieo hạt giống tình cảm, làm mềm lòng, do đó đã thiếu nợ, không thể lên trời. Phật coi trọng nhân quả, thiếu nợ, phải trả lại, vì thế đứa trẻ này phải sống lại một lần nữa.
Tần Trạch hừ lạnh: Đừng mơ mộng, cho rằng sao khi trả hết nợ là có thể rời khỏi sao?
Giọng nói của bà lão mang theo ý cười: Thế gian này tình yêu là điều khó tính nhất, ta đã sớm biết hai ngươi tình cảm sâu sắc, khó có thể dứt bỏ. Cậu bé này, hãy nhìn kỹ sợi dây trên cổ tay, xem nó đang chỉ hướng nào?
Tần Trạch cúi đầu, quả nhiên phát hiện sợi dây trên cổ tay mình đã biến thành màu hồng, chỉ giữa khoảng không vô tận.
Theo tơ hồng, đi thẳng, là có thể gặp cô bé kia, sau đó để cho cô bé ấy vào con búp bê này, như thế thì có thể bảo vệ linh hồn của cô bé đó bất diệt, cho đến khi cô bé tỉnh lại. . .
Một con thỏ bông lớn chừng bàn tay xuất hiện giữa tay Tần Trạch.
Chỗ đó, hấp thu nguyên thọ, ngươi đợi càng lâu, tuổi thọ của ngươi sẽ càng ngắn, vì thế mau chóng làm nhanh rồi ra khỏi.
Tần Trạch cười khẽ: Nếu như không có cô ấy, tôi sống lâu để làm gì?
Như vậy, là được sao? Anh lại hỏi.
Đúng vậy, cứ như thế dẫn cô bé ấy về là được. Bóng dáng bà lão lóe sáng trước mặt Tần Trạch.
Tần Trạch cười kiên định.
Tôi nhất định sẽ dẫn cô ấy trở về.
Ông trời phù hộ, Tần Trạch anh cũng chỉ có một mong muốn nho nhở, thầm mong sẽ cùng người con gái mình yêu cùng nhau đến bạc đầu, bình yên sống qua ngày mà thôi.