Bên trong phòng khách, mấy người trẻ tuổi vây quanh một bàn.
Không nghiêm chỉnh cười toe toét!
Tần Trạch, cậu và Tô Nhiên nhà chúng tôi, dự định lúc nào sẽ kết hôn? Lý Yến rất cá tính không có chút xíu thay đổi nào.
Tần Trạch cho Lý Yến thấy một khuôn mặt cười tươi thật to, sau đó đưa bàn tay vỗ vào đầu Tô Nhiên: Tôi không có vấn đề, phải xem nha đầu kia, chừng nào thì đồng ý.
Lý Yến, Hòa Văn Phương vừa nghe, hì hì nở nụ cười: Tần Trạch, Tô Nhiên nhà chúng tôi từ lúc trung học đã thầm mến cậu rồi, chúng tôi đảm bảo, chỉ cần cậu cầu hôn cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ hấp tấp đi theo cậu!
Tô Nhiên nghe xong, nhất thời 囧 ~
Tần Trạch cười đắc ý, khiến gương mặt anh đều là gió xuân!
Tiểu Dực mở to đôi mắt đen, một bên bóp cổ tay: Chỉ hận không gặp sớm!
Anh bỉu môi, trên mặt tràn đầy vẻ buồn bã.
Vương Ưu nhã nhặn cười một cái, quay sang Tô Nhiên nói: Bạn học Tô, quả nhiên là hấp dẫn vô hạn, làm cho nhiều đứa trẻ nhớ mãi không quên!
Ahhh, chua xót quá.
Tô Nhiên nhe răng, xấu hổ cười nói: Chỗ nào, chỗ nào, để cho giáo viên Vương chê cười rồi.
Hoàng Tuấn Phong nhìn Vương Dực bàn bên kia, Từ Hải Dương còn có Vương Ưu, giơ cánh tay khoát lên vai Tần Trạch: Người anh em, vợ của cậu có rất nhiều tam tứ nhe, cẩn thận một chút!
Làm cho Tần Trạch hung hăng trừng mắt: Cậu lập lại một lần nữa!
Hoàng Tuấn Phong lui đầu lại, nói chung: Chị dâu cơm cháy ăn rất ngon, ha ha!
Em gái nhỏ Đình Đình, ở một bên lén vui mừng.
Anh Tuấn Phong, anh ở đây thật là xấu hổ mà, hắc hắc, thất vọng quá đi ~
Bên này anh em họ Vương, Từ Hải Dương, và những người khác, ăn cũng nhã nhặn, chậm rãi đưa đũi, chậm chậm nuốt xuống, rượu cũng uống một chút, mọi thứ đều giống như cô gái nhỏ vậy!
Mà Hoàng Tuấn Phong lại ăn như quỷ chết đói vào thành, nuốt cả một quả táo, còn phát ra tiếng kêu Xẹt xẹt
Làm cho đại công tử Vương Ưu ghé mắt qua.
Tiểu thư Đình Đình, còn nhỏ tuổi nên mắt quan sát khắp nơi, tai nghe tứ phía, lập tức phát hiện có người bất mãn với anh trai Hoàng mà cô thích nhất.
Cô bật người ra bảo vệ.
Xin lỗi, anh Tuấn Phong nhà của em không có gia giáo, không ăn cùng được, xin mọi người thứ lỗi ~~ Giọng nói dễ thương của Đình Đình, còn có đôi mắt to tròn, còn có vẻ mặt nghiêm túc, lập tức khiến người trên bàn, đều high lên ~~
Ha ha, ha ha. . . Mọi người sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười, bầu không khí nhất thời trở nên thoải mái hơn.
Hoàng Tuấn Phong nhìn nha đầu nhỏ Đình Đình kia, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Đình Đình ngượng ngùng đỏ mặt.
Đúng lúc này, tô canh bốc hơi nóng do Tô Nhiên bưng lên từ phòng bếp.
Cái này là cải trắng, tháng trước tớ mới ướp, rất rắng, ăn chút đi, ha ha. Tô Nhiên giơ lên mỉm cười, nhìn Tiểu Dực không thấy ăn gì,ệt tình dùng đũa gắp cho cậu ta.
Vương Ưu nhìn chiếc đũa rồi nhìn màu sắc món ăn, sắc mặt trầm xuống: Cái này là món ăn gì, sao lại có vị chua, dạ dày Tiểu Dực không tốt, cậu gắp cho cậu ta, muốn hại chết cậu ta sao!
Mọi người trong bàn, tất cả đều chăm chú nhìn về phía Vương Ưu.
Tiểu Dực mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Vương Ưu: Anh, sao anh lại nói lời như vậy?
Tần Trạch nhíu lông mày, , Văn Phương và Lý Yến bực bội trừng mắt Vương Ưu. Từ Hải Dương bừng tỉnh không nghe thấy, tiếp tục ăn chậm nhai kĩ.
Tô Nhiên vừa nghe, khuôn mặt có chút trắng bệch, cổ họng tức giận: Tớ gắp nó ra ngoài.
Vương Ưu, nhìn chiếc đũa, hoàn toàn không để ý ánh mắt mọi người, trên mặt lộ vẻ chán ghét, rồi lại nho nhã mỉm cười: Trên chiếc đũa có nước miếng của cậu, chẳng lẽ cậu muốn Tiểu Dực ăn nước miếng của cậu sao?
Tay của Tần Trạch nắm chặt, xem ra muốn bộc phát rồi.
Đôi mắt đen của Tiểu Dực bướng bỉnh chớp chớp, sau đó cản chiếc đũa Tô Nhiên, lập tức cười gắp món ăn: Tớ cũng nghĩ món ăn ướp này không giống cái khác, , mùi vị khẳng định không tệ.
Nói xong cũng đưa vào miệng.
Từ Hải Dương ở một bên không nói gì, đột nhiên vươn chiếc đũa đến, gần đầu đũa món ăn ướp của Tiểu Dực, để vào miệng, từ từ nhai, trên mặt còn nụ cười ấm áp.