Lúc ăn cơm tối xong, chờ ba Tô mẹ Tô lên lầu, Tô Nhiên vùi mình trong bếp, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Sau này làm một bà nội trợ, kỳ thực cũng không tồi, ha ha.
Tô Nhiên nấu cháo thịt gà nấm hương, trong miệng còn lẩm bẩm bài hát 《 Sứ Thanh Hoa 》*:Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến ~~ như ta mãi chờ nàng
Tô Nhiên mặc một bộ áo lông thật dầy, còn có khăn quàng cổ thật dầy, vừa rình xem ánh đèn trong cửa sổ phòng ba mẹ, vừa lén lút mở cửa sắt ra, cất cháo gà xong, cỡi xe đạp, mãi đế khi không nhìn thấy sân nhà mình, mới thở phào một hơi thở.
Ban đêm trốn cha mẹ ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên đó!
Tim đập thật mạnh.
Nghĩ đến, một chút nữa là có thể thấy Tần Trạch, tim Tô Nhiên đập càng mạnh hơn.
Đi đến nhà anh...!
Thật ra nhà Tô Nhiên và Tần Trạch cũng không xa, đều là người cùng trấn.
Đạp xe khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tô Nhiên đã đến trước nhà cũ nát của Tần Trạch.
Cô đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng đầy cửa, cạch, mở ra.
Có chút run rẩy.
Có một đôi dép mới tinh, dép mềm mại đặt ở cửa.
Trong lòng Tô Nhiên như có dòng cảm động nhàn nhạt chảy qua.
Anh, suy nghĩ thật chu đáo mà.
Chỉ có điều...
Tô Nhiên cúi đầu nhìn nồi canh gà của mình, khẽ nhíu mày.
Đến nhà anh, tim vẫn có chút đập rộn lên!
Tô Nhiên bước chầm chậm thong thả đi vào nhà anh, dọc đường đi còn tinh tế thưởng thức căn nhà cũ thú vị này.
Bất luận là đi chậm bao nhiêu, tán thưởng tỉ mỉ cỡ nào, cuối cùng Tô Nhiên vẫn đứng trước phòng của Tần Trạch.
Đưa tay, vừa muốn gõ cửa, lại phát hiện, căn bản cửa phòng không có đóng.
Tô Nhiên nuốt ngụm nước miếng, Tần Trạch, đối với việc cô đến, rõ ràng là mưu đồ đã lâu!
Đi vào, cố lấy dũng khí lớn nhất, nhìn về phía chiếc giường, miệng mở ra, vừa định nói: Em đến rồi.
Lại phát hiện trong phòng lại không có người!
Cô thở dài một hơi thật to,, vỗ ngực một cái, ô ô, sao cô luôn cảm thấy, bản thân mình đến nhà anh, là một sai lầm, căn bản là đưa đê dê vào miệng cọp mà!
Phong cảnh nhà anh rất tốt, nghiên cứu hơn nửa giờ, chắc có nhiều kết quả, nói cho anh nghe một chút đi. Giọng nam khàn khàn trầm thấp, mang theo vẻ nghẹt mũi, nghe xong toàn thân Tô Nhiên đều tê dại.
Cô quay đầu lại.
Mới phát hiện, cả người Tần Trạch mặc áo bông màu trắng rộng thùng thình, mệt mỏi ngồi ở cửa, màu đen tóc bởi vì mồ hôi hình như có chút ẩm ướt.
Đôi mắt đen có chút mơ màng như thế, cả người anh ở chỗ đến, giống như một con mèo con trêu chọc lòng người, nguy hiểm nhưng lại phon tình.
Thì ra, khi con cọp ngã bệnh, thì sẽ biến thành con mèo mê hoặc lòng người!
Tô Nhiên ngơ ngác nhìn Tần Trạch, nghĩ thầm, quả thật cô sợ, không phải là cô bị ăn, mà là sợ bản thân mình nhất thời không khống chế được, trái lại bắt anh phải cho cô ăn.
Cái này, cái kia... đưa cháo cho anh, em hầm đã lâu rồi. Tô Nhiên nói lắp một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được những lời khác cho đề tài, ngẩng mặt lên, chỉ cháo của mình.
À. Tần Trạch ngoắc Tô Nhiên, Anh không nhúc nhích được, em tới