Bên bờ hồ công viên Bích, Thủy Tô Nhiên dựa sát vào Tần Trạch.
Tô Nhiên gối đầu lên đùi Tần Trạch, ngước nhìn trời, trong miệng còn nhai một viên kẹo thỏ trắng lớn híp mắt thất thần.
Tần Trạch vỗ vỗ gương mặt của Tô Nhiên: Còn nói đến đây để tản bộ, heo con!
Tô Nhiên trừng mắt nhìn Tần Trạch, nghiêm túc nói: Sau khi ăn xong đi trăm bước, có thể sống đến chín mươi chín tuổi, từ trường học đến công viên... ít nhất ... cũng tầm một trăm bước, nếu như đi nhiều hơn nữa, sống đến mấy trăm tuổi, không chừng sẽ biến thành yêu quái già mất.
Tần Trạch khẽ cười: Tô Nhiên, sau khi chúng ta già, mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, thật sự rất hạnh phúc
Chúng ta gọi điều này là Ngưu Lang gặp Chức Nữ cầu hỉ tước, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số* ” Tô Nhiên đắc ý, lớn giọng nói.
(*) Đây là bài thơ Tước Kiều Tiên – Tần Quán
Tần Trạch lột một ven kẹo tofee bỏ vào miệng Tô Nhiên.
Em gái Chức Nữ thân ái, chừng nào thì em sinh cho anh trai Ngưu Lang một cặp em bé đáng yêu đây? Tần Trạch hỏi.
Tô Nhiên nghẹn viên kẹo trong miệng.
Khụ, anh trai Ngưu Lang, kỳ thực... Lúc nào em cũng có thể. Tô Nhiên cúi đầu, giả vờ e thẹn, hừ, lại giở mánh khóe cũ, muốn nhìn em xấu hổ đây mà!
Tần Trạch bị lời nói của Tô Nhiên làm cho sặc trở lại.
Anh hung hăng nhéo lỗ tai Tô Nhiên: Không được!
Một chút cũng không thấy đau, Tô Nhiên đắc ý: Không được cái gì vậy?
Tức giận của Tần Trạch vẫn chưa biến mất: Chờ anh!
Tô Nhiên cười: Đúng, anh nói cái gì, em cũng đều nghe theo!
Tần Trạch bị nụ cười của cô làm tức chết. Thái độ qua loa này, thật là một cô gái nghịch nghợm mà!
Sắc trời đã tối, Tần Trạch kéo Tô Nhiên lại: Đi thôi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.
Tô Nhiên phủi lá cây trên người xuống: Trường học của em đi ra ai cũng là người đẹp, không cho anh có ý với người ta đó!
Tần Trạch cuộn tay thành nấm đấm, gõ vào đầu Tô Nhiên: Đứa ngốc, cho dù trên đời này có cô gái nào đẹp hơn nữa, trong mắt anh cũng chỉ có cô gái ngốc em mà thôi!
Tô Nhiên vừa lòng, trẻ nhỏ cũng thật dễ dạy.
Trong quảng trường trước sân khấu biểu diễn có học sinh của ba khóa ngồi đó, còn có một vài nhân viên ngoài biên chế như Tân Trạch vì thế tình hình thật sự có thể gọi là nóng nực mà!
Hai người vất vả chen đến lớp 12, Trầm Khâm Cơ ngoắc Tô Nhiên.
Chờ Tô Nhiên và Tần Trạch ngồi xuống, ánh mắt Trầm Khâm Cơ lóe sáng nhìn Tần Trạch hỏi: Đây là ai vậy? Nhìn gương mặt rất được, thật nam tính! Thoạt nhìn còn đáng tin cậy hơn Vương Dực nữa.
Tô Nhiên bày ra vẻ mặt đó là tất nhiên, Tần Trạch nhà cô là do cô nhìn trúng,hơn nữa anh còn học trường quân đội, dáng vẻ tất nhiên là đáng tin cậy hơn Vương Dực được cưng chìu kia rồi.
Ngọt ngào cười: Bạn trai mình!
Trầm Khâm Cơ ngạc nhiên: Ai ya, cậu cũng có bạn trai à, mình còn tưởng rằng cậu là con mọt sách, không nghĩ tới lại rơi vào lưới tình sớm như vậy?
Tô Nhiên cười.
Trầm Khâm Cơ lại kéo Tô Nhiên đến nói chuyện, ánh mắt lóe sáng: Nhà anh ta hẳn là rất có tiền chứ? Anh ta học trường nào?
Tô Nhiên nói thật: Nhà anh ấy rất nghèo, ngay cả nhà cũng là nhà chưa được cải tạo ở những năm 80. Anh ấy không học ở thành phố, mà học tập ở vùng núi.
A! Trần Khâm Cơ khẽ hô, lập tức mất hứng thú với Tần Trạch, trong nhà không có tiền, bản thân lại không có tiền đồ, lớn lên cho dù nhìn có được thì có ích gì chứ?
Cô nhìn Tô Nhiên, trong mắt khí thế của người tài trí.
Tô Nhiên liếc nhìn Trầm Khâm Cơ bên cạnh, cũng không nói gì nhiều.
Chuyện của Tần Trạch, cô không cần thiết nói rõ ràng với bất kì kẻ nào, hơn nữa, cô ấy cũng không phải là bạn tri kỷ của Tô Nhiên, cần gì phải đưa người đàn ông ưu tú của mình cho cô ấy nhìn chứ. Lẽ nào tự tìm cho mình một tình địch, bản thân tự tìm đau khổ sao?
Rất nhanh thì đến tiết mục《 dương liễu lả lướt 》của lớp Tô Nhiên.
Kim Dao là một cô gái xinh đẹp, mái tóc ngắn chỉnh tề, đôi mắt trong suốt, dù có chuyện gì, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Cả hai kiếp của Tô Nhiên, cô đều có ấn tượng tốt với cô ấy, là một cố gái hiểu chuyện lại lanh lợi.
Trên sân khấu Kim Đông một thân hồng sam, công thành dnah toại, áo gấm về quê.
Kim Dao mặc váy tô màu hồng phấn, trên đầu cài cây trâm hoa màu xanh, đôi mắt rưng rưng nhìn phía xa, yên lặng không nói gì nhưng lại như nói hàng vạn từ vậy.
Vốn là một cảnh rất đẹp, nhưng Tô Nhiên lại nghĩ tới một màn buồn cười.
Hạ Vũ Hà nhìn Càn Long nói: Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh không?
Tô Nhiên nghẹn cười, đến mức sắp nội thương.
Tần Trạch vỗ đầu Tô Nhiên, cười, cô gái này lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Trên sân khấu cuối cùng đôi trai gái đẹp cũng ôm nhau, dưới sân khân khấu, có một nữ sinh có cảm tình phong phú, đã khóc bù lu bù loa rồi.
Lúc này ba người đẹp, thân thể thướt tha bắt đầu lên nhảy múa.
Trầm Khâm Cơ đứng chính giữa ba người, là vị trí của lãnh đạo.
Cả người cô mặc áo lụa lục sắc, lộ ra cái bụng nhỏ trắng như tuyết, trên đôi chân trần còn đeo một cái chuông vàng, theo điệu múa của cô mà vang lên âm thanh thật dễ nghe.
Ánh mắt của cô thật quyến rũ,trong vũ điệu thể hiện đủ loại lả lướt, quyến rũ làm nam sinh dưới sân khấu trong nhất thời miệng lưỡi khô khốc.
Tô Nhiên nuốt nước miếng một cái, không nghĩ tới nữ sinh lớp mười một, lại có thủ đoạn quyến rũ này, còn là tư thế cành liễu như vậy, thật là báu vật trời sinh, không biết đối với cô ấy là phúc hay là họa nữa!
Đương nhiên lúc tiết mục của lớp Tô Nhiên kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nghe như sấm, lời khen liên tục.
Tần Trạch ghé sát vào vành tai của Tô Nhiên, hơi thở nóng bỏng vây quanh lòng Tô Nhiên Thật không tệ.
Tô Nhiên trừng mắt liếc anh: Được lắm, hừ, nhân cơ hội sờ ngực em.
Tần Trạch cười nhẹ.
Tô Nhiên hé miệng, anh cứ thích bắt nạt cô!
Một lát sau Trầm Khân Cơ thay đồ xong, gương mặt hồng hồng ngồi xuống: Thế nào? Mình biểu diễn được không?
Tô Nhiên giơ ngón tay cái trước mặt cô ấy, Tần Trạch khẽ gật đầu.
Rất tốt, sợ là bảng hoa khôi học đường phải có sự thay đổi rồi. Tô Nhiên cười chúc mừng
Trần Khâm Cơ không che giấu chút nào cười càng tươi hơn.
Mấy tiết mục phía sau tiết mục kinh động của lớp Tô Nhiên, đã trở nên mờ nhạt hơn, mãi đến khi ánh đèn trên sân khấu tối sầm lại, rồi đợi đến lúc ánh sáng lóe lên, ánh mắt của mọi người cũng sáng theo.
Một đen một trắng, hai cây đàn piano cùng dựa vào nhau.
Trước đàn piano, hai đại soái ca một đen một trắng, chia ra ngồi.
Oa~~~ Thật là cảnh đẹp hiếm có.
Màu đen tối tăm, giống như là lông vũ màu đen của Hắc Vương điện hạ, thanh cao tinh khiết, giống như danh hiệu thiên thần có cánh của Vương Dực
Hai người đẹp trai cùng nhau biểu diễn, đây sẽ là một sự chấn động như thế nào!
Từ Hải Dương và Vương Dực cúi chào trước sân khấu, sau đó ngồi xuống.
Nốt nhạc thứ nhất xuất hiện, xung quanh trong phút chốc yên lặng.
Sau đó, sấm vang cả bầu trời, giống như từng tia chớp đánh vào lòng người, âm nhạc thật rung động, như sấm sét vào giữa trưa, từng đợt từng đợt như tia lửa điện, từ trên trời đánh xuống, lực đánh thật mạnh, khí thế không cách nào ngăn cản tỏa ra khắp nơi.
Từ Hải Dương giống như thần biển cả Poseidon, cuốn lên sóng lớn, mang theo gió lên, gào thét qua trái tim mọi người, mưa to gió lớn, như sóng ngầm đánh vào dãy san hô, không thể nào đỡ nổi.
Khi tiếng đàn đến hồi kịch liệt nhất thì đột nhân dừng lại hai giây, sau đó, âm thanh trong trẻo như tiếng suối vang lên từ cánh thiên sứ.
Vương Dực giống như một chú nai con vui vẻ, mang theo âm thanh sau cơn mưa của rừng rậm bay vút lên.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhan sắc sáng chói, lúc đầu không khí vốn trầm lắng khẩn trương thì ngay lập tức bay cao lên thiên đường, hay là do từ đầu có chút áp lực, nên giờ phút này vô cùng dễ dàng vui vẻ.
Ngón tay Từ Hải Dương nhanh vọt, nghênh hợp với tiếng đàn của Vương Dực, cùng nhau tạo cho ca khúc một dấu chấm tuyệt hảo.
A ~~~ Quá tuyệt vời!
Tiếng huýt gió, âm thanh ủng hộ, vẫn không ngừng đến tận trước khi tiết mục phía sau bắt đầu.
Tô Nhiên và Tần Trạch bèn nhìn nhau cười, ca khúc này cũng giống như Từ Hải Dương vậy, đè nén bấy lâu nay đã biến mất chắp cánh tới vui sướng, bây giờ anh cũng trưởng thành hơn nhiều
Đến cuối tiết mục, rốt cục cũng nghênh đón nhân vật chính --- Lý Dực Quân!
Các nữ sinh lớn tiếng la lên: Dực Quân, Dực Quân, Dực Quân, Dực Quân. . . .
Tần Trạch móc lỗ tai: Nữ sinh ở trường học em thật là điên cuồng.
Cả người Tô Nhiên nổi lên lớp da gà, bất đắc dĩ nói: Những đứa trẻ ảo tưởng trong mơ thôi.
Cuối cùng đến lúc Lý Dực Quân ngàn hô vạn hoán, toàn thân lóe sáng rực rỡ, vẻ mặt tươi cười đi ra: Các cô gái, có nhớ tôi không? Các cậu thiến niên, có sùng bái tôi không?
Lời nói mở đầu lại là một câu hỏi tự tấng bốc mình như vậy.
Mà dưới sân khấu một đám Tiểu Bạch, hét lên vang dội: Dực Quân, chúng tôi nhớ anh, chúng tôi sùng bái anh!
Tình hình lúc này của Lý Dực Quân nhìn như một siêu sao, thuần thục trong bầu không khí của sàn diễn.
Anh giơ cao cánh tay to lớn, âm nhạc cũng theo đó mà vang lên.
Ánh mắt của anh hắn đột nhiên thay đổi, trở nên câu hồn lại cay nghiệt.
Sau đó giống như cả người rain , vũ điệu sôi nổi cứng ngắt phối hợp với âm nhạc, vừa nhảy làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
A ——! Dực Quân, em yêu anh! Nữ sinh nhỏ thét lên chói tai.
Ánh đèn đủ màu sắc, chiếu lên làm cho Lý Dực Quân thần bí lại anh tuấn. Động tác tự nhiên, dùng sức nhảy lên thông thạo, xoay tròn, còn phối hợp với vũ đạo, ánh mắt lạnh lùng.
Không làm cho cả đám nữ sinh mê đảo, không làm cho cả đám nam sinh sùng bái, mới là lạ.
Ngay cả Tô Nhiên, trong lòng cô cũng Thịch thịch nhảy dựng lên, chứ đừng nói đến bọn nhỏ ấu trĩ này.
Num¬ber one! Nhất định không được nha!
Ánh mắt của Trầm Khâm Cơ nhìn chăm chú, trái tim cô nhanh chóng nhảy ra khỏi miệng, cô lầm bầm nói: Cái này...Cái này... Chính là người đàn ông mà tôi ao ước!
Âm nhạc kết thúc, vũ điệu ngừng lại.
Lý Dực Quân lau mồ hôi trên đầu, lần thứ hai các nữ sinh lại hoảng hốt kêu lên: Thật là đẹp trai! ----
Anh cầm micro, giọng nói mê người, xuyên thấu cả trường: Các cậu thiếu niên, các cô gái, xa cách trường suốt một tháng, đây là lần thứ hai tôi trở về, tuy rằng thời gian vẫn rất ngắn, có thể chỉ có mấy ngày cuối tuần, nhưng mà, mọi người nhớ kỹ, tôi mãi mãi mãi mãi yêu mọi người nhất ------
Dực Quân, chúng tôi cũng yêu anh nhất!
Dực quân của chúng tôi mãi mãi là number one!
Dực Quân, Dực Quân, Dực Quân. . .
Tình hình đã mất khống chế, Tô Nhiên nhìn đám người kích động đang la hét, còn có các nữ sinh khóc lóc, len lén kéo Tần Trạch ra ngoài.
Trầm Khâm Cơ đã hoàn toàn bị Lý Dực Quân mê hoặc.
Cô cảm thấy từ khi mà Dực Quân xuất hiện, thì Vương Dực, Từ Hải Dương, ngay cả Vương Ưu chưa từng gặp mặt cũng chỉ là mây bay~~
Trái tim của cô, toàn bộ đều đã bị đắm chìm.
Bên ngoài sân trường, Tô Nhiên nhìn thời gian, buổi tối 9 giờ rưỡi, vẫn còn có một chuyến xe.
Hai người cùng nhau chờ xe.
Tần Trạch kéo chặt tay của Tô Nhiên, trong lòng có chút không yên.
Tô Nhiên cảm nhận được lo lắng của anh, dừng lại, nghiêm túc hỏi: Đang lo lắng em đứng núi này trông núi nọ sao?
Tần Trạch lắc đầu, sau đó cười: Chẳng qua là cảm thấy người tài giỏi thật nhiều, anh sợ mình không xứng với em.
Tô Nhiên che miệng Tần Trạch, tức giận nói: Trên đời này có hàng vạn người đàn ông, nhưng trong mắt em, anh mãi mãi mãi mãi là người ưu tú nhất!
Tần Trạch sửng sốt một chút, sau đó cười: Cô gái ngốc, học theo anh sao!
Tô Nhiên nhăn mặt: Đâu có, là lời thật lòng mà.
Ừ, đi thôi, anh đưa em về nhà.
Xe tới rồi, ngày mai anh trai Tiểu Dực có một buổi nhạc hội, Tiểu Dực cho hai tấm vé, chúng ta cùng đi đi.
Được! Ngày mai là ngày một tháng mười, anh về nghỉ ngơi, chúng ta sẽ gặp nhau vào giờ cũ, địa điểm cũ.
Tô Nhiên cười, thời gian cũ, địa điểm cũ, sáu từ nay nghe thật đã.
Ban đêm, hai người, sau buổi biểu diễn làm lòng người kích động, vẫn bình lặng, vẫn hiểu nhau, làm bạn, trông nom việc nhà.