Editor: demcodon
Cao Giang Cảnh lúc này thật sự không nghĩ tới Mã Hân nhưng đối với quấy rầy của cô có chút không thoải mái. Nhưng dù sao anh đi trước là không đúng cho nên kiềm chế tính tình nói: Em gái của tôi Giang Hiểu Hoa.
Mã Hân tiếp tục nhìn Tiểu Hoa, cảm thấy thật sự rất trẻ tuổi còn có chút mập mạp như trẻ con. Vì thế lường trước Cao Giang Cảnh hẳn là không có lừa gạt mình, tự giác có chút ngượng ngùng mình đã lỗ mãng nên xin lỗi nói: Xin chào! Em gái Hiểu Hoa, chị là bạn của anh em Mã Hân.
Tiểu Hoa khi thấy Mã Hân tiến lên trong nháy mắt đột nhiên nghĩ đến Vương Tử Nghiên nói mẹ cô đang tìm đối tượng giới thiệu cho anh Cao, sẽ không phải là vị này trước mặt mình chứ? Vừa rồi anh Cao dường như cũng là đi ra ngoài từ nơi này, mình không có quấy rầy bọn họ chứ? Có chút bất an nói: Chuyện đó... chuyện đó vừa rồi có phải là em quấy rầy hai người rồi hay không?
Không thể nào! Em không phải muốn ăn ly kem và bánh ngọt hay sao? Gọi món đi! Bác sĩ Mã, cô cũng ngồi đi, còn muốn uống chút gì nữa không? Cao Giang Cảnh không thèm để ý nói.
Tiểu Hoa đột nhiên có loại cảm giác tội ác, mình dường như thật sự quấy rầy người ta xem mắt còn muốn ăn uống, làm sao có thể trở thành người chậm chạp như thế nhỉ! Nhưng đã đi đến đây lại ngượng ngùng muốn đi, Tiểu Hoa có chút nịnh nọt cười cười nói với bọn họ: Em muốn một ly kem ba màu và một cái bánh ngọt trái cây.
Còn có một bình trà long nhãn trái cây. Cao Giang Cảnh nhìn một chút bổ sung, sau đó đưa thực đơn cho Mã Hân. Mã Hân lúc này cũng ngượng ngùng lại ngồi xuống nữa, người ta rõ ràng có chuyện với em gái vì thế nói: Bệnh viện còn có việc, tôi đi trước, về sau thường xuyên liên lạc!
À! Được, tạm biệt! Cao Giang Cảnh không thèm để ý nói.
Tiểu Hoa ngẩng đầu lên ngọt ngào nói: Tạm biệt chị.
Mã Hân mới vừa đi thì Tiểu Hoa xụ mặt xuống than thở chỉ trích Cao Giang Cảnh: Anh Cao, sao anh lại không nói anh đang xem mắt chứ? Lần này thảm rồi, cô gái ấy có ấn tượng không tốt với anh rồi!
Không có việc gì, dù sao cũng không hợp. Cao Giang Cảnh không sao cả nói.
Sao lại không hợp? Em cảm thấy chị ấy rất xinh đẹp, hơn nữa không phải anh gọi chị ấy là bác sĩ hay sao? Nghề nghiệp cũng không tệ, hơn nữa em nhìn thấy chị ấy cũng có thiện cảm với anh. Không phải em nói anh nha, anh Cao à, anh cũng quá kén chọn rồi! Tiểu Hoa có chút nhiều chuyện, Cao Giang Cảnh rốt cuộc muốn tìm kiểu người gì, nghe Vương Tử Nghiên nói mẹ cô bất kể các kiểu gì cũng tìm khắp rồi nhưng người ta sửng sốt không có nhìn trúng!
Cao Giang Cảnh không có trả lời, nói thật chính anh cũng không biết mình nên tìm kiểu người nào, dù sao chính là không thích, không có cách nào khác. Vừa vặn món gì đó Tiểu Hoa gọi đã mang lên mới tránh cho Cao Giang Cảnh lúng túng.
Cao Giang Cảnh nhìn Tiểu Hoa vui vẻ ăn món ăn cũng hiểu được món ăn này ăn rất ngon, mình cũng gọi thêm một miếng bánh ngọt. Cao Giang Cảnh đang ăn đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, vì thế hỏi: Hiểu Hoa, trong trường học có rất nhiều người theo đuổi em hả?
Tiểu Hoa lắc đầu thành thật nói: Chỉ có học trưởng kia ngày hôm nay thôi, em không phải còn nhỏ à!
Đúng vậy, em mới bao lớn chứ! Đừng nghĩ chuyện yêu đương, về sau đến tuổi anh.... giới thiệu người tốt... cho em. Không biết vì sao khi Cao Giang Cảnh nói muốn giới thiệu cho Tiểu Hoa thì đột nhiên cảm thấy bánh ngọt trong miệng có chút chua sót ăn thật không ngon, cầm lấy ly trà rồi tự rót cho mình một chén nước trà trái cây, dùng nó quét hết thức ăn trong miệng xuống.
Tốt! Em chờ anh tìm người tốt cho em. Tiểu Hoa gật đầu một cái, cảm thấy người Cao Giang Cảnh coi trọng hẳn là không tệ đâu!
Nhìn thấy Tiểu Hoa gật đầu Cao Giang Cảnh càng thêm mất hứng, chờ Tiểu Hoa ăn xong tiễn bước Tiểu Hoa thì tâm tình của Cao Giang Cảnh vẫn không tốt. Đợi đến buổi tối dì nhỏ anh biết hôm nay anh làm chuyện có chút tức giận đến hỏi thì Cao Giang Cảnh còn nằm ở trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tâm Vũ nhìn thấy dáng vẻ của cháu ngoại trai không biết nó đang suy nghĩ cái gì, nhìn bộ dáng này của nó giống như ba già nhà mình có chút buồn bực. Giọng không có tức giận nói: Nghe nói cháu để cho cô gái người ta leo cây?
Cái gì leo cây chứ? Cháu có việc nên đi trước thôi. Cao Giang Cảnh có chút không kiên nhẫn.
Lâm Tâm Vũ căn bản là không để ý tới nó tiếp tục hỏi: Cháu khi nào thì còn có em gái vậy? Nghe nói cháu còn chủ động mua thức ăn cho cô gái đó? Tử Nghiên muốn cái gì còn phải hỏi cháu có đồng ý không đấy!
Dì nhỏ à, cháu và bác sĩ Mã không hợp! Dì đó, cũng không cần quan tâm nữa. Cô gái kia hôm nay là bạn học