Cao trào qua đi, huyệt đa͙σ không chỉ phun ra một lượng lớn nước mà còn cắn rất chặt, run rẩy không ngừng, đầu lưỡi Tần Tu đang đưa vào bị mị thịt co rút đẩy ra, anh chỉ có thể lưu luyến ở miệng hoa huyệt.
Sau đó liền bị thủy dịch phun ướt mặt.
Tần Tu hơi ngẩn ra.
Vị hôn thê nhỏ này của em trai anh… cũng quá nhạy cảm đi.
Không phải kiểu hoàn toàn thất thố mà gào khóc, mà là nhu nhược đáng thương cắn ngón tay thấp giọng khụt khịt.
Thực ủy khuất.
Rất khổ sở.
Cũng làm người khác muốn khi dễ.
Tần Tu trong lòng vừa động liền ngay lập tức thực hiện, anh xách cô gái nhỏ từ trên mặt đất lên, thả cô xuống sô pha, hoàn toàn rút quần lo̶t̶”̶ của cô xuống.
Tô Ánh Hàm giãy giụa không có kết quả, cô nâng hai mắt đẫm lệ lên án anh:
“Vì cái gì, vì cái gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy!?”
Tần Tu bỏ quần lo̶t̶”̶ của cô vào túi áo tây trang, hai tay chống lên sofa, khuôn mặt đoan túc, ngữ điệu vững vàng, hoàn toàn không giống tên cầm thú vừa mới liếʍ huyệt em dâu đến mức phun nước.
“Em trước tiên đi lên tắm rửa, sau đó ở trong phòng chờ tôi.”
Tô Ánh Hàm thiếu chút nữa liền đáp ứng rồi.
Tắm rửa, phòng…
Tần Tu nói lời này ý tứ còn không phải là tính toán ȶᏂασ cô sao?
Tần Tu đối với cô có hứng thú hoàn toàn là bởi vì cô từ trước đến nay chưa từng ngưng diễn kịch, hình tượng bạch liên hoa thuần khiết vô tội đơn thuần đáng yêu quật cường không thể bị phá hủy được. Vậy nên Tô Ánh Hàm dùng sức lực lớn nhất đẩy Tần Tu ra. Khi Tần Tu bước tới kéo cô lại, Tô Ánh Hàm không nhẹ không nặng cho anh một cái tát.
“Không có khả năng, anh không được đụng vào tôi, tôi không cho phép anh đụng vào tôi!”
Tô Ánh Hàm không ngăn được nước mắt, cô ôm lấy chính mình liên tục lui về phía sau, thanh âm run rẩy nói với Tần Tu: “Tôi sẽ nói cho anh Tần Nhiên biết, tôi sẽ nói cho anh ấy biết…”
“Nói cho hắn biết cái gì?” Tần Tu dùng ngón tay vuốt ve đuôi mắt phiếm hồng của Tô Ánh Hàm, hứng thú trong mắt càng tăng lên, “Nói cho hắn biết em bị anh trai hắn liếʍ đến cao trào, thoải mái muốn phun nước?”
“Câm miệng, anh câm miệng…”
Tô Ánh Hàm như là bất kham mà chịu nhục, cô khóc lóc xoay người chạy ra ngoài cửa.
Quản gia đang chờ ở cửa, ông nhận được ánh mắt Tần Tu đưa qua, trực tiếp giơ tay ngăn cản Tô Ánh Hàm.
Tần Tu đi tới chỗ cô, không nhanh không chậm duỗi tay vào túi, lấy ra cái quần lo̶t̶”̶ lúc nãy của cô.
“Muốn tôi cho anh Tần Nhiên của em xem cái quần lo̶t̶”̶ này sao?”
Tô Ánh Hàm cắn cắn môi, nâng chân chạy đến muốn cướp quần lo̶t̶”̶ về, không nghĩ động tác này lại vừa vặn nhào vào trong ngực Tần Tu, quần lo̶t̶”̶ thì không bắt được, ngược lại bị Tần Tu ôm vào trong lòng.
“Buông tôi ra, anh buông tôi ra…”
“Trong phòng khách biệt thự có camera theo dõi, Tô ŧıểυ thư, em hẳn là cũng không muốn tôi đưa video cho em trai tôi xem đi?”
“Anh rốt cuộc muốn thế nào!?”
“Đi lên lầu tắm rửa chờ tôi.”
Tô Ánh Hàm hệt như một con thỏ đáng thương bị hiếp bức bắt buộc bất đắc dĩ, cô phẫn nộ mà trừng mắt với Tần Tu, sau đó dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, xoay người lộc cộc chạy lên lầu.