Tô Ánh Hàm chỉ có thể dựa vào chút lý trí cuối cùng mà khụt khịt mở miệng:
“Không thể, Tần đại ca, em, em là vị hôn thê của Tần Nhiên…”
Tần Tu cười cười, nhìn về phía cô gái đang bị mình ấn trên cửa sổ sát đất.
Cô thật đẹp, vì bị khi dễ mà đuôi mắt phiếm hồng, khuôn mặt đỏ lên, so với sự ngây thơ thanh thuần ban đầu lại nhiều thêm vài phần vũ mị động lòng người, nhưng cho dù cô hiện tại rõ ràng là mang một bộ dáng đáng thương hề hề, khiến người khác đau lòng không thôi, Tần Tu vẫn như cũ không có lấy một điểm mềm lòng.
Anh thậm chí còn cường ngạnh mà vạch ŧıểυ nộn huyệt của Tô Ánh Hàm ra, cắm thêm một ngón tay đi vào, cùng hai ngón tay lúc đầu rút ra đâm vào hoa huyệt kiều nộn.
“Không… A ~”
Tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đa͙σ càng ngày càng mạnh, Tô Ánh Hàm mang theo âm thanh nức nở liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị. Vào một khắc trước khi cô đạt cao trào, Tần Tu đột nhiên rút ngón tay ra, để lại tầng tầng lớp lớp mị thịt cơ khát không thôi đang điên cuồng mấp máy.
“Ô…”
Cảm giác trống trải quá mức rõ ràng làm Tô Ánh Hàm khó chịu không thôi, cô trực tiếp khóc thành tiếng.
“Muốn sao?”
Tần Tu giơ ba ngón tay ướt đẫm đến trước mắt Tô Ánh Hàm, cho cô xem thủy dịch trong suốt dâm mĩ dính trên chúng.
Tô Ánh Hàm chỉ có thể khóc.
“Đều là thứ em chảy ra.”
Nói xong, Tần Tu thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Ánh Hàm, đem ba ngón tay kia đưa vào trong miệng, tỉ mỉ liếʍ từng cái một.
Tô Ánh Hàm chịu không nổi.
Ánh mắt Tần Tu cực nóng bỏng, rõ ràng biểu tình nghiêm trang, mười phần áo mũ chỉnh tề, nhưng cố tình động tác vừa rồi lại vô cùng lớn mật bỉ ổi.
Anh ăn dâm dịch của cô.
Dâm dịch chảy ra từ nộn bức của cô.
Chỉ là, ngẫm lại, Tô Ánh Hàm ngay lập tức vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, hiện tại Tần Tu đang làm cho cô xem.
Thanh âm của Tần Tu thấp xuống: “Tô Ánh Hàm, em thích tôi?”
Tô Ánh Hàm chỉ có thể cắn ngón tay khóc thút thít.
Một giây sau, Tần Tu liền rút tay cô ra, cúi người muốn hôn xuống.
Tô Ánh Hàm nghiêng đầu né tránh.
“Không thể…” Cô nhắm mắt rơi lệ, “Nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên là muốn để lại cho anh Tần Nhiên…”
Những lời này có thể xóa đi hiềm nghi rằng cô thích Tần Tu mà cố ý câu dẫn, lại có thể khơi dậy cái gọi là dụ̶c̶ vọng thắng thua của đàn ông. Quả nhiên, Tần Tu ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cường hôn cô.
“Ưm, ân ~”
Ở trong khoang miệng cô càn quét hai vòng xong, Tần Tu mới chịu lui ra ngoài, còn ác liệt mà nói cho cô biết:
“Nụ hôn đầu tiên của em hôm qua đã bị tôi cướp đi, không có khả năng để lại cho Tần Nhiên.”
“Tại sao lại đối xử với em như vậy… Anh, anh rõ ràng là anh trai Tần Nhiên…”
“Tại sao ư?” Tần Tu nhéo nhéo mặt cô, thanh âm luôn bình tĩnh lúc này mang theo tiếng cười lạnh, “Không phải do em đưa dê vào miệng cọp, ở đây câu dẫn tôi sao?”
“Không phải, em không có…”
“Vừa rồi rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙ sao?”
“Không… Cái, cái gì?”
“Muốn s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hơn?”
“Không, ân ~ a ~”
Lời cự tuyệt của Tô Ánh Hàm không có lấy một chút tác dụng, Tần Tu lúc này đã quỳ xuống giữa hai chân cô, kéo quần lo̶t̶”̶ xuống, một ngụm ngậm lấy ŧıểυ huyệt ướt đẫm của cô.