Bị gậy lớn thọc vào lỗ nhỏ sao lại có thể thoải mái thành như vậy a?
Tô Ánh Hàm s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vô cùng, nước dãi chảy ròng, chân cũng vô thức quấn lấy eo Tần Tu, tự nhúc nhích thân mình theo từng động tác đưa đẩy của anh.
“Thoải mái… Ô ô… Thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙! Ông xã ȶᏂασ em thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙!”
Dù sao Tần Tu cũng đã lột sạch cô rồi, dù sao Tần Tu cũng biết rõ cô là người như thế nào, vậy thì cô cần gì phải giả vờ nữa, tự mình vui vẻ không phải tốt hơn sao?
Trong trận chiến kịch liệt, áo ngủ của Tần Tu bị Tô Ánh Hàm kéo xuống. Lúc Tô Ánh Hàm vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ trong kɧօα"ϊ cảm, tay còn hung hăng cào lên lưng anh, để lại một dấu móng tay thật dài, mà Tần Tu cũng bởi vì hành động này của Tô Ánh Hàm mà ȶᏂασ càng nhanh càng mạnh hơn.
“Ô ô ô… Sắp đến, sắp đến rồi… Ông xã sắp ȶᏂασ em đến cao trào rồi ~ a!”
“Muốn tϊиɦ ɖϊƈh͙ sao?”
“Muốn… Muốn… Cho em đi, ông xã bắn hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ cho em đi ~ a!”
Sau một trận ȶᏂασ lộng với tần số cao, Tần Tu rêи lên một tiếng, rồi bắn tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm.
Mà huyệt đa͙σ của Tô Ánh Hàm cũng không ngừng run rẩy, ngón chân cuộn tròn lại, đạt tới tuyệt đỉnh cao trào.
tình dụ̶c̶ thật sự rất sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ và thoải mái.
Sau khi bắn xong, Tần Tu nằm đè lên người Tô Ánh Hàm, mà Tô Ánh Hàm cũng vẫn luôn ôm chặt lấy anh.
“s͙ư͙ớ͙n͙g͙ không?” Tần Tu định ngồi dậy, nhưng Tô Ánh Hàm lại kéo người anh xuống.
“Đừng…”
Tần Tu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười, sờ sờ đầu Tô Ánh Hàm, hôn lên trán cô, hỏi: “Đừng cái gì cơ?”
Tất nhiên là đừng đi, cô thích bị Tần Tu đè nặng như vậy, cũng thích lồng ngực ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể của anh.
Tô Ánh Hàm hừ hừ không nói lời nào, Tần Tu thấy vậy thì nằm xuống bên người cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Tô Ánh Hàm được anh ôm, gối lên cánh tay, nhưng cô vẫn cứ cảm thấy không đủ, còn gác một chân lên người anh.
Tần Tu kéo chân cô lên, gắt gao ấn vào eo mình.
“Lại muốn rồi?”
“Không phải muốn…”
“Vậy em đang làm gì?”
“Tôi thích cưỡi lên cái gì đó khi ngủ.” Tô Ánh Hàm đầu tiên là đúng lý hợp tình nói, sau đó lại bắt đầu ỉu xìu: “Nếu anh không muốn cho tôi cưỡi thì thôi.”
Nói xong định thu chân lại.
Nhưng Tần Tu tất nhiên là không cho phép, anh ấn lấy chân cô, không cho cô động đậy.
“Cho em cưỡi, sau này cũng cho em cưỡi.” Tần Tu lại ôm cô thật chặt.
Tô Ánh Hàm không nói được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, cô dụi người vào ngực anh, một lát sau mới hỏi: “Tại sao anh lại thích tôi?”
Tần Tu vỗ môиɠ Tô Ánh Hàm, cố ý trêu cô: “Em lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt, ngực bự, huyệt chặt nước nhiều, anh thích em thì có gì lạ đâu?”
Tô Ánh Hàm hung hăng đấm anh một cái: “Đàn ông các anh quả nhiên đều nông cạn!!”
Tần Tu nhướng mày: “Những lời này không phải do chính em nói sao?”
Tô Ánh Hàm: “Tôi…”
Tần Tu cười, tiện tay xoa đầu cô, nói: “Anh thích em vì em rất đáng yêu.”
Tô Ánh Hàm: “Tôi mới không đáng yêu.”
Tần Tu: “Lúc bảo mình không đáng yêu, trông em đáng yêu vô cùng.”
Tô Ánh Hàm có chút xấu hổ, thẹn quá thành giận mà che kín lấy miệng Tần Tu miệng, không cho anh nói nữa.
Tần Tu không nói thêm gì, chỉ bỏ tay cô ra, hôn lên môi cô một lần nữa.
Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, cũng rất lưu luyến, không giống với bình thường chút nào, Tô Ánh Hàm vô thức mà trầm luân vào trong đó. Chờ đến khi kết thúc, cô không khỏi thở dồn dập.
“Còn muốn làm lần nữa không?” Tần Tu áp trán mình vào trán cô, giọng nói dịu dàng.
Tô Ánh Hàm: “Không, tôi mệt…”
Tần Tu: “Vậy thì ngủ đi.”
Tô Ánh Hàm: “Ừ.”
Tần Tu: “Ngủ ngon.”
Tô Ánh Hàm: “Lúc này gần đến giờ nói chào buổi sáng rồi.”
Tần Tu: “Vậy thì buổi sáng tốt lành.”
Tô Ánh Hàm: “Tôi muốn đi ngủ.”
Tần Tu hôn lên trán cô, bất đắc dĩ nói: “Mau ngủ đi.”
Tô Ánh Hàm quả thực rất mệt mỏi, cho dù trong lòng có ngàn vạn loại suy nghĩ, lúc này vẫn là rất nhanh đã thấy buồn ngủ rồi, chỉ là lúc cô mơ mơ màng màng, cô lại dựa vào ngực Tần Tu, hàm hồ lẩm bẩm một câu.
Tần Tu nghe rõ.
Câu Tô Ánh Hàm lẩm bẩm chính là: “Anh thật sự thích tôi sao…”
Tần Tu đặt bàn tay to của mình lên đầu cô, xoa xoa mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng thở dài: “Thật sự thích, rất thích em.”
…
Ngày hôm sau Tô Ánh Hàm bị ȶᏂασ đến tỉnh, kɧօα"ϊ cảm dưới thân quá rõ ràng, muốn cô bỏ qua cũng rất khó.
“Ưm… Anh sao lại…”
Đàn ông quả nhiên đều là thứ tinh trùng lên não!!
“Hàm Hàm, tỉnh rồi sao?”
“Bị anh ȶᏂασ như vậy sao có thể không tỉnh… Sao, a ~ Tần Tu, ô ô… Anh đừng chọc chỗ đó…”
“Anh chọc vào đâu?” Tần Tu thay đổi góc độ, quy đầu to lớn lại đâm vào một điểm mẫn cảm khác bên sườn Tô Ánh Hàm: “Chọc vào chỗ này sao?”
“A ~ ân a ~ đừng… Anh để tôi rời giường trước đã… A ~”
“Làm xong rồi nói tiếp.”
“Không… Ưm, Tần Tu ~”
Tần Tu đẩy nhanh tốc độ ȶᏂασ lộng, còn liên tục dùng quy đầu chọc vào chỗ sâu nhất, như thể muốn đâm thủng t.ử ƈυиɠ cô.
“Chỗ đó không được ~ a! Tần Tu!”
“Sao lại gọi anh là Tần Tu rồi?”
“Ô ô ô… Vậy thì gọi anh là gì?”
“Đêm qua em gọi anh như thế nào, em quên rồi sao?”
Tô Ánh Hàm đương nhiên không quên, nhưng Tô Ánh Hàm không muốn kêu một chút nào.
Sao cô lại phải nghe lời Tần Tu chứ?
Nhưng giây tiếp theo, Tần Tu lại hung hăng thọc đến miệng t.ử ƈυиɠ của cô…
“Ông xã ~ Ông xã chậm một chút…” Tô Ánh Hàm cuối cùng vẫn kêu lên: “T.ử ƈυиɠ sắp bị ông xã ȶᏂασ hỏng rồi, ô ô ô… Ông xã chậm một chút…”