Tô Ánh Hàm nói đúng, có lẽ anh thật sự là một tên biến thái.
“Đừng… Huhu….Tôi không chịu nổi…”
Tô Ánh Hàm bị ȶᏂασ đến phát khóc, thở hổn hển liên tục, cô không tài nào hiểu được, tại sao buổi sáng Tần Tu vừa mới làm cô xong, lúc này lại có thể cứng tiếp.
Rõ ràng đã bắn vào hoa huyệt của cô nhiều như vậy, lúc này tϊиɦ ɖϊƈh͙ bên trong còn chưa chảy hết ra, Tần Tu đã nhét gậy vào…
“Huhu…”
Quy đầu phía dưới đảo một vòng, hung hăng xẹt qua điểm mẫn cảm, Tô Ánh Hàm bị kϊƈɦ thích thét chói tai ra tiếng, tiếp tục phe phẩy đầu kêu không cần.
“Không thể không cần.”
Tần Tu dán vào bên tai cô nói như vậy, sau đó lại ôm hai đùi cô lên, cứ thế đâm thọc trước gương.
“Bang, bang…”
Lúc này Tần Tu làm không quá nhanh, nhưng lại vô cùng dùng sức, mỗi một lần đưa đẩy đều chậm rãi tách ra huyệt thịt chặt chẽ, mãi cho đến khi chạm đến chỗ sâu nhất bên trong.
Tô Ánh Hàm rất nhanh đã bị ȶᏂασ đến hứng lên.
“Ân ~ ha ~”
Ngay lúc này, Tần Tu liền dán vào bên tai cô dụ dỗ: “Hàm Hàm, mở mắt ra.”
Lông mi Tô Ánh Hàm run lên, từng chút từng chút chậm rãi mở mắt ra, qua khe hở nhỏ, cô ngay lập tức thấy được hình ảnh ɖâʍ mĩ của mình trong gương.
Không, cô không…
Dáng vẻ cô d͙â͙m͙ đãng như vậy, cô không muốn nhìn thấy nó.
Tô Ánh Hàm bị anh ȶᏂασ lộng, thân mình liên tục đong đưa, không thể không bắt lấy cánh tay của Tần Tu, mà ngay lúc này, Tần Tu lại cao giọng ra lệnh: “Mở mắt ra.”
Qua gương, cô thấy được một cô gái xinh đẹp, tóc dài rối tung, hai má đỏ hồng, nhìn đến cơ thể đẫy đà của cô ấy, làn da trắng mịn, hai đầu nhũ hoa to dựng thẳng trêи đôi núi tuyết, hệt như hồng mai nở rộ vào đầu đông.
“Huhu…”
Tô Ánh Hàm khóc càng dữ dội hơn nữa, nhưng Tần Tu cũng không vì thế mà buông tha cô, anh thậm chí còn ȶᏂασ thêm vài cái thật mạnh, bức bách cô tiếp tục nhìn xuống dưới.
“Thấy được không, Hàm Hàm, lúc này cái lỗ nhỏ của em đang gắt gao cắn lấy tôi, thật xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp.”
Tô Ánh Hàm nhìn xuống phía dưới qua đôi mắt môиɠ lung đẫm lệ, ngay lập tức thấy được chỗ lầy lội kia.
Thật ɖâʍ mĩ.
Vốn là một chỗ phấn nộn sạch sẽ, lúc này lại bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ và nước sốt d͙â͙m͙ đãng làm cho khó coi. Vốn là một cái miệng nhỏ, lúc này lại cắm một cây quái vật khổng lồ…
“Ân ~ tôi không…” Tô Ánh Hàm vừa khóc vừa thở hổn hển: “Tôi không muốn nhìn, tôi không muốn…”
“Nhìn.” Tần Tu lại bắt đầu trở nên ác độc, lực đa͙σ làm cô vừa nhanh lại vừa hung mãnh: “Nhìn cho kĩ tôi đang ȶᏂασ em như thế nào.”
“A ~”
“Ha… A! Không… Ân, a ~ quá nhanh… Quá nhanh rồi… chịu không nổi ~ a ~”
Lực cánh tay của Tần Tu quá kinh người, dùng tư thế như vậy ôm cô mà còn có thể làm vừa nhanh lại vừa mạnh, Tô Ánh Hàm bị ȶᏂασ đến nỗi đầu óc choáng váng, trước mắt tất cả đều là một mảnh trắng sáng, lại lần nữa đạt tới cao trào.
Chỉ là lúc này đây Tần Tu đã đổi qua một tư thế khác, không tiếp tục ôm cô nữa, mà ấn cô vào bồn tắm, đưa đẩy từ đằng sau, khiến cơ thể cô gắt gao dán vào mặt kính lạnh lẽo phía trước.
“Ô, a… Chậm một chút… Chậm một chút, huhu, Tần Tu, anh đụng vào ngực tôi, ngực đau quá a… A ~”
Tô Ánh Hàm lúc này không nên nhắc đến ngực, tuy rằng lực đa͙σ của Tần Tu quá lớn, làm ngực cô đụng vào gương, đau là sự thật, nhưng bởi vì cô nhắc tới, Tần Tu lại trực tiếp bắt được hai nhũ hoa đỏ bừng vì bị gương đâm kia.
“Ô…”
Tần Tu xoa nhũ hoa Tô Ánh Hàm còn chưa nói, còn nắm núm nhũ hoa cô…
Ngực Tô Ánh Hàm càng đau hơn.
“Núm nhũ hoa cũng ngứa sao?” Tần Tu hỏi cô như vậy.
“A ~” Tô Ánh Hàm cắn môi phủ nhận, “Không phải, mới không có…”
Cho dù Tô Ánh Hàm không muốn ở lại hòn đảo nhỏ này với Tần Tu một chút nào, muốn trốn đi, thì cô cũng không thể không thừa nhận, cảm giác bị Tần Tu ȶᏂασ thật sự là quá s͙ư͙ớ͙n͙g͙, quá thoải mái.
“A ~”
Tiếng thở dốc của phụ nữ cùng tiếng nước ɖâʍ mĩ quyện vào nhau, không biết qua bao lâu, theo tiếng kêu rêи của người đàn ông, Tô Ánh Hàm đạt tới cao trào, tϊиɦ ɖϊƈh͙ cũng bắn vào huyệt đa͙σ.
“Hư…”
Tô Ánh Hàm còn đang đắm chìm trong dư vị không cách nào kiềm chế, ngay lúc này, cô nghe thấy Tần Tu nói: “Bây giờ có còn muốn gả cho tôi nữa hay không?”