Cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm đã không được ai ȶᏂασ trong suốt hai mươi ngày qua, Tần Tu không ở đây, cô cũng chẳng có tâm tình tự mình dùng gậy mát xa, vậy nên vẫn luôn cấm ɖu͙ƈ đến bây giờ.
Rồi vừa nãy, Tần Tu kéo cô lại cường hôn lúc máy bay cất cánh, sau nụ hôn thì ngay lập tức cắm cây gậy thô dài vào cái lỗ nhỏ bị dọa ướt nhẹp của cô.
“ŧıểυ lãng hóa[1].” Tần Tu dường như cười khẽ một tiếng, rồi anh bắt đầu nắm lấy môиɠ Tô Ánh Hàm mạnh mẽ ȶᏂασ lộng.
[1] ŧıểυ lãng hóa: hmm tôi hiểu đại ý của từ này nhưng tôi không biết miêu tả từ này ra sao, nói chung các cô cứ hiểu đây là từ tình thú, ý bảo cô gái nhỏ nhiệt tình d͙â͙m͙ đãng :/
Hơn nữa, lực eo của Tần Tu lại rất khỏe, không mất nhiều sức khi làʍ t̠ìиɦ.
“A ~ không cần ~” Tô Ánh Hàm tiếp tục rêи rỉ “Quá nhanh… Huhu…”
Tần Tu không thả chậm tốc độ ȶᏂασ lộng, ngược lại còn dùng nhiều lực hơn, lặp đi lặp lại đỉnh vào mị thịt kiều nộn, thô suyễn dán vào bên tai Tô Ánh Hàm, nói với cô: “Rêи rỉ nữa đi.”
Vậy mà Tần Tu vẫn còn đang hỏi cô: “Nói, em đang gọi anh nào?”
Trong phút chốc, Tô Ánh Hàm bỗng nhiên nhận ra một điều, đừng nói là vì cô thường xuyên ở trước mặt Tần Tu gọi Tần Nhiên là anh, cho nên Tần Tu mới hỏi như vậy??
Âm thanh bạch bạch bạch quanh quẩn bên tai không dứt, Tô Ánh Hàm thật nhanh đã lên tới đỉnh cao trào.
“A…”
Ngay lúc này, Tần Tu rút ngón tay trong miệng cô ra, nhưng Tô Ánh Hàm không còn sức mà khép môi lại nữa, cái miệng đỏ hồng ướt ái bị chơi đến hơi giương lên, nước dãi chảy ra, mà cái lỗ nhỏ phía dưới thì càng rối tinh rối mù hơn.
Cô phun nước.
Phun rất nhiều, rơi lách tách làm ướt cả một mảng đất.
Tần Tu cũng đã hơn hai mươi ngày chưa có sinh hoạt tình dụ̶c̶, lúc này hoa huyệt đạt cực kɧօα"ϊ mà thít chặt lại, anh hoàn toàn chịu không nổi, cứ như vậy bắn tinh.
Chỉ là lần này có mang bao, tϊиɦ ɖϊƈh͙ không bắn vào ŧıểυ huyệt của Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.
quần lo̶t̶”̶ của cô không biết đã biến đi nơi nào, phía dưới là trạng thái chân không, mà Tần Tu lại như có như không dùng tay chơi cái lỗ nhỏ d͙â͙m͙ đãng.
“Đừng mà…”
Tô Ánh Hàm kẹp chặt chân, đỏ mặt nói.
Tần Tu hỏi cô: “Tỉnh rồi sao?”
Nói như thể vừa rồi cô bị ȶᏂασ đến bất tỉnh nhân sự vậy…
Tô Ánh Hàm bĩu môi, khóe mắt nhìn thấy cái áo mưa đã dùng rồi ở bên cạnh.
Xúc cảm lúc nãy cô cũng cảm nhận được, chỉ là lúc này tận mắt nhìn thấy, vẫn có một loại tác động rất lớn đánh sâu vào tâm trí.
“Sao lần này anh lại biết mang bao rồi?” Tô Ánh Hàm rút tay Tần Tu ra, rầm rì hỏi.
Tần Tu: “Lần trước em nghĩ rằng mình có thai, không phải đã lo lắng đến phát khóc sao?”
Tô Ánh Hàm kinh ngạc mở to mắt nhìn anh: “Sao anh biết được?”
Hình như cô chưa từng nói việc này với Tần Tu mà??
Tần Tu nói: “Đoán.”
Mắt thấy Tô Ánh Hàm vẫn đang mơ mơ màng màng, Tần Tu liền xoay người cô lại, để cô cưỡi lên người anh, cùng anh mặt đối mặt.
“Cái này cũng đâu phải rất khó đoán? Ngày đó em khóc lóc gọi điện thoại mắng tôi, sau đó lập tức kéo số điện thoại của tôi vào danh sách đen, lúc tôi đi tìm em, em còn hỏi tôi nếu em mang thai con của tôi thì phải làm sao bây giờ.”
Tô Ánh Hàm hơi đỏ mặt.
Hình như có chuyện như thế thật.
Bất quá… Tình huống bây giờ không giống vậy nữa, cô đã uống thuốc điều trị thân thể bác sĩ kê hơn nửa tháng, lúc này cho dù Tần Tu có trực tiếp bắn vào, cô cũng sẽ không mang thai…