Sau khi tắm rửa xong, Tô Ánh Hàm mặc áo ngủ của Tần Tu ghé vào sô pha chơi điện thoại, vừa rồi làʍ t̠ìиɦ quá kịch liệt, hao phí không ít thể lực, chơi được một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới, Tô Ánh Hàm liền ngủ mất.
Sau khi Tần Tu xử lí công việc xong ôm cô đi, cô cũng không có lấy một chút cảm giác, mãi đến khi xe kịch liệt xóc nảy, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đây là nơi nào a?
Tô Ánh Hàm giơ tay sờ sờ đôi chân đang làm gối cho mình, cơ bắp cân xứng, thon dài hữu lực, còn có mùi nước hoa đang quanh quẩn quanh chóp mũi, hết thảy đều hết sức quen thuộc.
Ồ.
Tô Ánh Hàm cuối cùng cũng phản ứng lại.
Bây giờ cô đang ở trong xe, hơn nữa còn gối đầu lên đùi Tần Tu.
Vậy thì tiếp tục ngủ, dù sao cũng tại Tần Tu mà cô mới mệt thành như vậy, nhưng khi Tô Ánh Hàm giật giật thân mình định đổi sang một tư thế khác thoải mái hơn, cô lại phát hiện một bên mặt bị đồ vật cứng ngắc nào đó chọc chọc.
Tô Ánh Hàm kinh ngạc.
Sao mà Tần Tu còn cứng nữa?
Không phải anh đã bắn hai lần rồi sao? Một lần bắn trong miệng cô, lần còn lại bắn vào ŧıểυ huyệt…
Lần bắn trong ŧıểυ huyệt còn là làm không bao, bắn vào trong.
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Hàm lại có chút tức giận, cô đột nhiên nghi ngờ rằng Tần Tu chính là cố ý, không đơn thuần là vì s͙ư͙ớ͙n͙g͙, khả năng cao còn ôm tâm tư muốn làm cô mang thai.
Làm gì nha?
Anh cho rằng nếu cô mà mang thai con anh thì sẽ phải gả cho anh sao?
Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ kĩ lại, Tô Ánh Hàm lại cảm thấy không phải.
Lần trước Tần Tu cũng đã tỏ vẻ anh không có hứng thú với cô rồi, cô còn ở nơi này tự mình đa tình làm gì chứ?
Có lẽ chỉ đơn thuần là vì muốn s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thôi, như vậy mới hợp lý.
Cái tên đàn ông thúi này.
Trong lòng Tô Ánh Hàm tức giận, liền cố ý giơ tay đánh đánh cái đống khổng lồ kia.
Sau đó cô bị Tần Tu đè đầu lại.
Tần Tu hỏi cô: “Tỉnh rồi sao?”
Tô Ánh Hàm chỉ hừ hừ mà không nói lời nào.
Tần Tu: “Lần nào cũng ngủ say như vậy, bán em đi chắc em cũng không biết.”
Tô Ánh Hàm tức khắc càng tức giận hơn.
Cái gì a? Tần Tu đây là cái gì giọng điệu gì vậy? Cô ngủ say đấy thì làm sao? Còn không phải là bị anh làm quá tàn nhẫn nên mới ngủ thành như vậy!
Tô Ánh Hàm theo bản năng xem nhẹ sự thật là ngày thường cô rất mê ngủ, cô tức giận đầy đầu, chỉ muốn cho Tần Tu một chút giáo huấn, vì thế cũng không rảnh lo đến việc giả vờ hay không giả vờ, cô nửa ngồi dậy từ trêи đùi Tần Tu, sau đó kéo khóa quần của anh xuống.
Tần Tu tựa hồ là không nghĩ tới Tô Ánh Hàm sẽ làm loại việc này, biểu tình rõ ràng cứng đờ lại, Tô Ánh Hàm khiêu khích mà giương mắt nhìn anh, sau đó vớt dương cụ đã cương cứng của anh ra, há miệng ngậm lấy.
Tần Tu rêи lên một tiếng, nhìn về phía Tô Ánh Hàm với ánh mắt tối tăm cùng nguy hiểm, nhưng Tô Ánh Hàm mới mặc kệ anh thấy thế nào, cô nghiêng chân ghé vào trêи ghế, ngậm lấy quy đầu của anh, rồi nhả ra, ɭϊếʍ láp mã mắt một chút, sau đó chuyển xuống gốc.
Bất kể là động tác hay tư thái của cô gái cũng đều ɖâʍ mĩ tới cực điểm. Cô như là hoàn toàn không quan tâm đến phía trước còn có một vị tài xế, cứ thế lớn mật khẩu giao cho anh.
Tần Tu chưa bao giờ biết đến hai chữ nhẫn nại, anh siết chặt bàn tay đang đặt sau gáy của Tô Ánh Hàm, muốn cô ngậm vào sâu hơn một chút, nhưng ngay lúc này, Tô Ánh Hàm lại lùi về sau.
【 Thật sự vô cùng xin lỗi, tôi vừa mới mơ một giấc mơ, trong mơ anh bắt tôi khẩu giao cho anh, còn nói nếu tôi không làm sẽ đem chuyện chúng ta vụng trộm nói cho anh Tần Nhiên biết, tôi không còn cách nào khác, lại tưởng rằng đang nằm mơ, cho nên mới như vậy… 】
Dù sao cô vẫn là cô gái nhỏ đơn thuần vô tội bị anh ép buộc mà, cho dù lúc này Tần Tu lên một nửa không xuống được khẳng định rất khó chịu, nhưng mà làm gì liên quan đến cô đâu?