Chỗ Tôn Tuyết bao là một quá bar, vô cùng náo nhiệt, nhưng ngồi được một lúc, Tô Ánh Hàm lại không khỏi cảm thấy phiền lòng.
“Sao lại không ra nhảy?” Tôn Tuyết bước tới hỏi cô.
Tô Ánh Hàm nâng má uống rượu: “Không có tâm trạng.”
Tôn Tuyết không lại quản cô nữa, tự mình đi ra giữa trung tâm sân khấu.
Lần này tới đây chơi, có người Tô Ánh Hàm biết, cũng có người Tô Ánh Hàm không quen. Ngay khi cô đang uống rượu giải sầu, bỗng nhiên một người xa lạ tới ngồi bên cạnh cô.
Anh ta khá cao, trông cũng rất đẹp trai, phẩm vị hẳn là không tồi, ít nhất mùi nước hoa trêи người anh ta không khó ngửi lắm, nhưng Tô Ánh Hàm không rảnh quan tâm đến soái ca xa lạ nào đó, nên dịch người sang bên cạnh.
Anh chàng kia cũng dịch người theo.
Tô Ánh Hàm không kiên nhẫn nỗi, trực tiếp hỏi anh ta kia có ý tứ gì, anh chàng kia thế nhưng lại trực tiếp thổ lộ với cô.
Tô Ánh Hàm mỉm cười, lễ phép tỏ vẻ mình đã đính hôn, có bạn trai, anh chàng kia chẳng những không biết khó mà lui, ngược lại còn đặt tay vào giữa hai chân Tô Ánh Hàm.
“Em chắc đã sớm bị người ta chơi rồi đi? Không cần giả vờ thanh thuần với anh, cảm giác vụng trộm sau lưng vị hôn phu sẽ rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙, anh rất có năng lực, có muốn thử cùng anh không?”
Tô Ánh Hàm đè tay anh ta lại, tiếp tục mỉm cười, sau đó trở tay một cái vặn lấy cổ tay anh ta, trực tiếp lôi anh ta vào toilet, ấn đầu anh ta vào bồn cầu.
“Anh là cái quái gì mà dám mơ ước đến bà đây! Sao không xem gương đi, nhìn xem chính mình đáng bao nhiêu đồng! Rác rưởi, không bằng cầm thú! Tôi để bồn cầu tẩy rửa sạch sẽ cái đầu óc chứa đầy phân của anh!”
Mắng xong liền ấn nút xả nước, tiếp tục ấn đầu anh ta vào trong bồn câu.
“Hàm Hàm!”
“Ánh Hàm! Cậu đang làm gì vậy!”
“Đó là tiền bối của chúng ta…”
“Làm như tớ thèm quan tâm anh ta là ai!” Tô Ánh Hàm ấn đầu của gã đáng khinh kia vào bồn cầu một lần nữa, sau đó mới buông tay ra, “Loại rác rưởi đáng khinh mà cũng dám tới đùa giỡn tôi, không dạy dỗ anh một trận thì tôi không gọi Tô Ánh Hàm!”
Mọi người xông lên kéo Tô Ánh Hàm ra, Tôn Tuyết cũng khuyên vị tiền bối kia xin lỗi Tô Ánh Hàm, nhưng sau khi náo loạn một hồi cô cũng chẳng còn tâm trạng chơi bời gì nữa, Tô Ánh Hàm liền quẹt thẻ thanh toán tiền rượu coi như bồi thường, cuối cùng rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Thật không thú vị, đều tại Tần Tu không tới tìm cô, cho nên cô mới có thể nhàm chán đến mức tham gia bữa tiệc, nên mới xảy ra việc này.
Đều tại Tần Tu.
Nhưng mà cô lại rất nhớ anh.
Tô Ánh Hàm lên xe, kêu tài xế đưa mình về nhà, mới vừa đeo dây an toàn xong, điện thoại của Tần Tu đã gọi tới.
Anh vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều, ngữ khí không có lấy một chút tình cảm: “Tới công ty của tôi.”
Tô Ánh Hàm không vui, lập tức nổi tính tình lên: “Tôi mới không đi!”
Sau đó bang một cái ngắt điện thoại.
Nhưng mà sau khi ngắt điện thoại xong, nước mắt cô liền rơi xuống.
Rõ ràng cô rất nhớ Tần Tu, cô cũng muốn Tần Tu ôm mình một cái, dỗ dành mình, hoặc là cho dù không ôm không dỗ, cứ trực tiếp cởi quần làm cô cũng được.
Tất cả đều có thể.
Chỉ cần là Tần Tu đều có thể.
Tô Ánh Hàm nhặt điện thoại lên, đợi nửa ngày cũng không thấy Tần Tu gọi lại, cô không nhịn được khóc rống lên.
Lúc này cô hối hận thì làm sao bây giờ?
Không phải chỉ là đến công ty của Tần Tu thôi sao? Bây giờ cô liền qua, Tần Tu có còn muốn cô không?
Tài xế bị tiếng khóc của Tô Ánh Hàm dọa sợ, vội vàng hỏi cô: “Làm sao vậy ŧıểυ thư?”
Tô Ánh Hàm lau nước mắt, hung dữ nói: “Không được nói cho ba mẹ tôi biết, nếu không tôi sẽ khiến ông cuốn gói.”
Tài xế tức khắc bị dọa sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Sau khi Tô Ánh Hàm trở về nhà thì đi tắm, Tần Nhiên kêu cô chơi PUPG cô cũng không thèm nhìn, sau khi tắm xong thì sấy tóc. Trả lời tin nhắn của Tần Nhiên xong, Tần Tu lại gọi điện thoại tới.
Tô Ánh Hàm vội vàng nhấc máy.
Tần Tu vẫn là lời ít mà ý nhiều: “Xuống lầu.”
Tô Ánh Hàm phản ứng không kịp: “Cái gì?”
Tần Tu nói: “Tôi đang ở dưới lầu nhà em, Hàm Hàm, ra ngoài.”