Nghe được Tần Tu nói, đầu óc Tô Ánh Hàm nháy mắt trở nên trống rỗng, sau đó liền có chút muốn khóc.
Vì cái gì nha?
Vốn dĩ cô cũng không muốn Tần Tu thích cô, hiện tại Tần Tu đúng thật là không thích cô, điều này không phải khá tốt sao?
Nhưng vì cái gì mà cô một chút cũng không thấy vui, còn cảm thấy thập phần khó chịu.
Là vì đoán sai tâm tư của Tần Tu nên cảm thấy khó xử sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Tần Tu hỏi.
Thanh âm Tô Ánh Hàm mang theo chút giọng mũi, vẫn như cũ nói: “Tôi không nghĩ gì cả.”
Tần Tu buông lỏng bàn tay đang giữ chặt lấy cằm cô, thanh âm cùng biểu tình có chút đạm mạc: “Vậy thì về phòng đi.”
Tô Ánh Hàm cũng không biết tại sao mình lại thế này, vốn dĩ nước mắt chỉ là đang đảo quanh trong hốc mắt mà thôi, nghe được lời này của Tần Tu liền trực tiếp lạch cạch lạch lạch rơi xuống.
Tần Tu quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái nhỏ nửa ngày, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà giơ tay lau nước mắt cho cô.
Tần Tu nói: “Em sao lại thích khóc như vậy chứ.”
“Tôi mới không khóc,” Tô Ánh Hàm né khỏi tay của Tần Tu, thút tha thút thít nức nở nói: “Vậy thì tốt thôi, chỉ duy trì quan hệ thân thể, ai cũng không được nhúc nhích cảm tình.”
Nói xong, Tô Ánh Hàm liền đẩy cửa chạy ra ngoài.
Chỉ để lại Tần Tu nhìn bóng dáng cô rời đi, thần sắc càng thêm phức tạp.
Cô nương này tự quyết định cái gì vậy? Ai muốn nói những thứ này cùng cô chứ?
Lại lần nữa trở về bàn làm việc, Tần Tu không có lấy một chút tâm tư xử lý công việc, trong đầu đều bộ dáng hồng hồng hốc mắt của Tô Ánh Hàm, anh tâm phiền ý loạn, khó có thể bình tĩnh, đứng dậy đến bên cửa sổ hút một điếu thuốc.
Mà Tô Ánh Hàm sau khi trở về phòng thì khóc càng dữ dội hơn, cô một mình nằm phát tiết một hồi lâu, mãi đến khi Tần Nhiên không ngừng gọi điện thoại đến, kêu cô đi ăn gà (chơi PUPG), cô mới tạm thời khôi phục tâm trạng.
Tần Nhiên chơi khá bình thường, nhưng người đàn ông của hắn lại rất giỏi, vậy nên Tô Ánh Hàm liền dễ như trở bàn tay mà được dẫn đi ăn vài ván gà.
“Tâm trạng không tốt sao?” Sau khi thắng thêm một ván nữa, Tần Nhiên hỏi cô.
“Tâm trạng em rất tốt!” Tô Ánh Hàm cãi lại.
Tần Nhiên liền cười: “Em không cần phải giả vờ với anh, anh còn không hiểu em sao?”
Tô Ánh Hàm ở bên này màn hình trầm mặc.
Tần Nhiên bị sự trầm mặc của cô làm cho luống cuống: “Hàm Hàm?”
“Anh…” Tô Ánh Hàm gọi hắn, thanh âm rất nhỏ, “Anh hiểu em như thế, vậy thì có thể nói cho em biết, em hiện tại đang khó chịu vì điều gì không?”
Tần Nhiên: “Trước tiên em kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra đã.”
Tô Ánh Hàm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ nói một câu: “Thôi bỏ đi…”
Tần Nhiên không có biện pháp với cô: “Em cái cô nương này a…”
Tô Ánh Hàm không muốn nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, dù sao Tần Tu cũng đã đồng ý với cô chỉ duy trì quan hệ thân thể chứ không động tâm, cô nên vui vẻ mới đúng, Tô Ánh Hàm xoa xoa mặt, điều chỉnh tâm trạng, ngữ khí vui vẻ mà chuyển đề tài:
“Đúng rồi, Tần Nhiên, tẩu tử của em chơi game lợi hại như vậy, anh nói xem trước kia anh ấy có thể là một cao thủ trò chơi hay không?”
Quá trình theo đuổi quả thật cũng không có nhiều phiền toái, Tần Nhiên mời người đàn ông của hắn một điếu thuốc, hỏi anh ta có muốn làm cùng hắn không, sau đó người đàn ông cùng hắn về nhà âu yếm, lên giường bạch bạch bạch một trận.
Khi Tô Ánh Hàm biết được chuyện này thì đã hung hăng mắng Tần Nhiên một trận, nói anh thủ thân như ngọc 22 năm, cứ như vậy đơn giản tùy tiện giao chính mình cho một người xa lạ sao? Anh có biết hắn ta là người thế nào đang làm việc gì tình huống trong nhà như thế nào đã có vợ chưa có bị bệnh hay không a?
Tần Nhiên nói, anh không biết, lúc ấy bộc phát hormone nên chỉ muốn làm, những cái khác không rảnh quan tâm.
Tô Ánh Hàm tức gần chết, muốn Tần Nhiên gửi ảnh chụp của người đàn ông đó qua để cô điều tra, điều tra rồi mới phát hiện người đàn ông này căn bản không có hộ khẩu, cái gì cũng tra không được.
Tô Ánh Hàm lại bắt Tần Nhiên đi hỏi người đàn ông của hắn cho rõ ràng, người đàn ông của hắn cũng trả lời rất ngắn gọn: Mất trí nhớ, không biết gì hết.
Chuyện này thật sự là quá cẩu huyết, cho nên ngay từ đầu Tô Ánh Hàm cũng không tán đồng đoạn tình cảm này của Tần Nhiên.
Nhưng mà vài tháng trôi qua, người đàn ông này vẫn luôn nghiêm túc dọn gạch, nghiêm túc làm Tần Nhiên, kiểm tra thân thể cũng không có vấn đề, tình cảm cùng nhân phẩm không thể bắt bẻ gì cả, hơn nữa Tần Nhiên thật sự là thích anh ta đến không thể kiềm chế, Tô Ánh Hàm cũng dần dần tiếp nhận, còn thân mật mà gọi tẩu tử.
Vấn đề lúc này lại khiến cho Tô Ánh Hàm nhớ đến thân phận bí ẩn của anh ta, Tô Ánh Hàm liền nhịn không được nói: “Anh nói xem trước kia tẩu tử là người như thế nào? Có thể hay không anh ấy kỳ thật là cái gì mà tổng tài bá đa͙σ a?”
“Em đừng có nghĩ hay như vậy, một đại nhân vật bị mất tích mấy tháng tại sao lại chẳng có ai đi tìm?” Tần Nhiên cười cười, không để ở trong lòng, chỉ nói: “Có khả năng anh ấy chính là một thanh niên đáng thương vùng sâu vùng xa nào đó lên thành phố, đi trêи đường không cẩn thận bị xe tông, sau đó vừa khéo được anh bắt gặp.”
“Thôi được…”
Dù sao một chút tin tức của tẩu tử cũng tra không ra, trước tiên cứ để vậy đi.
Tần Nhiên thích, lại còn đối với Tần Nhiên thực tốt, còn có thể thỏa mãn Tần Nhiên, người đàn ông này được.
Tóm lại Tần Nhiên hiện tại thực hạnh phúc, cô hẳn là nên quan tâm chính mình thì hơn.
Tô Ánh Hàm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nghĩ tới Tần Tu.
Mà Tần Tu ngay lúc này lại gửi cho cô một tin nhắn.
Tô Ánh Hàm chưa kịp xem đã vội vàng nói với Tần Nhiên: “Anh trai anh gọi, em không chơi với anh nữa, bái bai!”
Sau đó liền trực tiếp ngắt máy, click mở tin nhắn của Tần Tu.
Tần Tu nói: 【 Giữ đồ vật phía dưới cho tốt, mau chóng tiêu sưng. 】
Tô Ánh Hàm đọc đi đọc lại tin nhắn nhiều lần, cuối cùng rút ra kết luận, quả nhiên Tần Tu chỉ lo lắng ŧıểυ huyệt chứ không lo lắng cho cô??
Tô Ánh Hàm tức giận.
Cô cứ thế tức giận cho đến tối, toàn bộ quá trình đều lờ đi Tần Tu, khi hai người gặp nhau trêи bàn ăn, cô cũng không cho Tần Tu lấy một ánh mắt.
Sau khi ăn xong thì liền buông đũa trở về phòng.
Tần Tu đi theo sau, anh mặc kệ sự lạnh nhạt cùng thờ ơ của Tô Ánh Hàm, ôm cô đi tắm, sau đó giúp cô bôi thuốc cho ŧıểυ huyệt, sấy khô tóc cho cô rồi nhét cô vào chăn.
Tô Ánh Hàm nằm trong chăn dùng đôi mắt căm giận mà nhìn anh.
“Ngủ đi.”
Tần Tu dọn dẹp đồ đạc, sau đó để lại một câu đơn giản rồi ra khỏi phòng.
Cho nên anh không bồi cô ngủ sao?
Cái gì vậy a!
Sờ soạng toàn thân cô, nhéo ngực nhéo ŧıểυ huyệt của cô xong, sau đó cứ như vậy mặc kệ cô trong phòng ngủ cho khách?
Tô Ánh Hàm lại tức giận.
Tô Ánh Hàm thật sự rất tức giận!!!
Sau đó cô cứ như vậy tức giận ngủ mất.
…
Thời tiết thành phố thay đổi thất thường, tối hôm đó sấm sét ầm ầm, trời mưa to, nghĩ đến cô gái nhỏ cách vách sợ sấm sét, Tần Tu liền đứng dậy mặc quần áo vào, trực tiếp đi thẳng đến phòng bên cạnh.