Song Hướng Mê Luyến
Chương 27 - Chương 27
Màu nền
Màu tối
Mặc định
Xám nhạt
Xanh nhạt
Xanh đậm
Vàng nhạt
Màu sepia
Vàng đậm
Vàng ố
Font chữ:
Palatino Linotype
Bookerly
Segoe UI
Patrick Hand
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Chiều cao dòng:
100
120
140
160
180
200
Kích cỡ chữ:
ŧıểυ tao hóa muốn ăn ©ôи th!t lớn của anh trai, cầu anh trai ȶᏂασ em, kích tình trong gara, ấn trên thân xe làm từ phía sau, ȶᏂασ cô phát khóc | “A ~” ŧıểυ huyệt Tô Ánh Hàm vừa mới bị Tần Tu ȶᏂασ mở, lúc này tuy rằng ©ôи th!t Tần Tu cắm vào rất mạnh bạo, nhưng Tô Ánh Hàm cũng không cảm thấy đau cho lắm. Vẫn là rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Nguyên cây ©ôи th!t hoàn toàn đi vào, huyệt thịt mềm mại gắt gao dán lấy, hấp thụ trụ thể đem đến cho nó vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Nhưng Tần Tu không có lấy một chút thương tiếc nào, vẻ mặt của anh thực lạnh lẽo, động tác mang theo tàn nhẫn, không màng ŧıểυ huyệt nịnh nọt lấy lòng, cứ như vậy mạnh mẽ thọc vào rút ra mà ȶᏂασ lộng. “Ngô… Không cần…” Người đàn ông như là thật sự tức giận, lực đa͙σ ȶᏂασ làm vừa tàn nhẫn lại hung dữ, ©ôи th!t thô cứng điên cuồng trừu sáp ŧıểυ huyệt non mềm, hung hăng đi vào, mỗi một lần đều đâm thẳng đến miệng tử ©υиɠ. “Ân ~ a! Không cần ~” Tô Ánh Hàm bị ©ôи th!t to lớn đâm vừa đau lại vừa s͙ư͙ớ͙n͙g͙, biểu tình có thống khổ cũng có vui thích, mà Tần Tu thấy biểu tình của cô thì sắc mặt trầm xuống, đồng thời lực đa͙σ làm cô cũng càng lúc càng mạnh hơn. “Ngô… Không, Tần Tu…” Người đàn ông tựa hồ là cố ý muốn làm cho cô đau, miệng tử ©υиɠ của Tô Ánh Hàm liên tục bị va chạm, điển mẫn cảm liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dần dà đau đớn lớn hơn kɧoáı ©ảʍ, Tô Ánh Hàm nhịn không được khóc thành tiếng. “Ô ô… Đau quá…” Lúc này Tô Ánh Hàm rốt cuộc cũng ý thức được mình hình như đã chơi quá trớn, Tần Tu là thật sự tức giận, anh không chỉ muốn ȶᏂασ cô, còn muốn làm chết cô. “A ~ ô ô… Anh Tần Nhiên cứu em, anh Tần Nhiên… Tần Nhiên…” Tô Ánh Hàm thật sự đau sợ, theo bản năng gọi tên Tần Nhiên, nhưng lời này rõ ràng càng khiến Tần Tu nóng tính hơn, anh mở cửa xe, bước xuống, kéo hai chân Tô Ánh Hàm vòng qua eo, cứ thế thẳng tắp đâm vào miệng tử ©υиɠ. “A!” Chỗ đó của cô khẩn trương không chịu được, tiếng kêu suyễn của Tô Ánh Hàm một lần nữa cất cao, nhưng lúc này đây Tần Tu vẫn chưa chịu bắn ra, dù ©ôи th!t bị cái miệng nhỏ của cô kẹp đau, anh vẫn như cũ hướng vào phía trong ȶᏂασ kịch liệt. Tô Ánh Hàm khóc không thành tiếng. “Anh Tần Tu… Anh Tần Tu, em sai rồi, thật sự sai rồi… Ngô, anh tha cho em… Cầu xin anh tha cho em đi…Em thật sự, thật sự đau quá…” Đáy mắt sung huyết của Tần Tu rốt cuộc cũng rút đi một chút, anh nhìn cô gái dưới thân, giơ tay nhéo nhéo âm đế của cô, thanh âm khàn khàn: “Thả lỏng.” “Em… Em thả lỏng không được…” “Nghe theo tôi, hít vào.” “Ngô…” “Thở ra.” “A… Hô…” “Lại hít vào.” “Ngô.” “Lại thở ra.” “Hô…” Mệnh lệnh của Tần Tu đúng là hữu dụng, thân thể Tô Ánh Hàm dần dần thả lỏng xuống, ngay cả ŧıểυ huyệt phía dưới cũng theo bản năng dựa vào lời Tần Tu hút chặt hơn, mà Tần Tu sau khi đâm vào rút ra vài cái cuối cùng cũng bắt được điểm mấu chốt, lúc cô thả lỏng thì tăng lực đa͙σ nghiền nát miệng tử ©υиɠ, còn khi buộc chặt thì tạm thời dừng lại. Vài cái qua đi, đau đớn dần dần biến mất, Tô Ánh Hàm ngừng khóc, cảm giác lại tới một lần nữa. “Ân ~” Tiếng kêu lại trở nên ngọt ngào nị nị. Tần Tu đổi ánh mắt, cúi người ôm cả người Tô Ánh Hàm vào trong ngực. “A ~ Tần Tu…” “s͙ư͙ớ͙n͙g͙ sao?” Cánh tay và khuỷu tay Tần Tu đều có lực, ôm cô ȶᏂασ lộng không chút nào cố sức, lúc nói những lời này quy đầu thậm chí còn rời khỏi miệng tử ©υиɠ một chút, sau đó lại cắm đi vào. “Ân ~ a ~” Tiếng rên kiều suyễn của Tô Ánh Hàm đã trả lời vấn đề của Tần Tu. “Em quả nhiên là tao hóa.” Tần Tu một tay ôm cô, đóng cửa xe lại, sau đó vỗ vỗ mông cô, hung hăng nhéo lên cái mông đầy đặn tinh tế của cô. “A ~” Cảm giác nguy hiểm vì bị treo lơ lửng làm cột sống Tô Ánh Hàm tê rần, cô gắt gao ôm lấy cổ Tần Tu, hô hấp dụ hoặc động lòng người. Ô ô. Tần Tu nói cô là tao hóa. Người đàn ông này ở trên giường lúc nào cũng vùi đầu mãnh liệt làʍ t̠ìиɦ, rất ít khi nói lời thô tục, ngay cả câu tao hóa hôm nay, cũng là lần đầu tiên anh nói. Tô Ánh Hàm cũng không biết sự thỏa mãn trong lòng mình là đến từ đâu, phía dưới lại chảy ra một lượng dâm thủy lớn, ŧıểυ huyệt cũng càng khẩn trương hơn mà cắn chặt ©ôи th!t Tần Tu. Tần Tu bị cô xoắn chặt, rên lên một tiếng. Anh giơ tay chụp lấy mông Tô Ánh Hàm, hỏi cô: “Gọi em là tao hóa em liền hưng phấn như vậy?” Tô Ánh Hàm đương nhiên muốn biện giải: “Em không phải… A ~” Tần Tu lại hung hăng mà thọc vào rút ra hai cái, biên độ rất lớn, mỗi một lần đâm vào đều tiến đến cổ tử ©υиɠ, có một lần còn thiếu chút nữa là đem hai quả trứng chứa con cháu nhét vào. “Rốt cuộc… Ngô, không thể, không thể vào thêm nữa…” Tần Tu lại hỏi cô: “s͙ư͙ớ͙n͙g͙ sao?” Tô Ánh Hàm cắn ngón tay ngăn tiếng rêи ɾỉ suýt nữa buột miệng thốt ra. Đương nhiên s͙ư͙ớ͙n͙g͙ a. s͙ư͙ớ͙n͙g͙ muốn chết. Tuy rằng lúc đầu có chút đau, nhưng cái cảm giác thỏa mãn vì bị xỏ xuyên qua lấp đầy này thật là khó có thể miêu tả. Có lẽ là giống như Tần Tu nói, cô là tao hóa, một tao hóa thích ăn ©ôи th!t, bị ©ôи th!t đàn ông ȶᏂασ làm liền cảm thấy d͙â͙m͙ đãng sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙. “Ngô, a ~” Đương nhiên là không thể thừa nhận điều này, cô chính là một bông sen trắng nho nhỏ ngây thơ vô tội đáng yêu lại quật cường, nhưng mà ngoài miệng không nói, ŧıểυ huyệt phía dưới lại không ngừng co rút, từng chút từng chút mà cắn lấy ©ôи th!t Tần Tu. Tần Tu cứ như vậy làm cô phát điên! Cũng giống như Tô Ánh Hàm cảm thấy s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vô cùng khi bị ©ôи th!t ȶᏂασ, dâm huyệt non mềm khẩn trí của cô cũng xoắn chặt lấy anh mỗi khi anh đâm vào, khiến Tần Tu cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường vậy. Tô Ánh Hàm bị người đàn ông đặt trên nắp xe trước, bày ra tư thế quỳ bò, sau đó ©ôи th!t Tần Tu lại cắm vào lần nữa, từ phía sau mãnh liệt ȶᏂασ làm. “A ~ a!” ©ôи th!t thô to đẩy ra mị thịt trùng điệp, liên tục thọc vào rút ra nơi khẩn trí ướt át. Tô Ánh Hàm một bên hưởng thụ, một bên lại cảm thấy thẹn thùng, tử ©υиɠ vừa mới bị khai phá quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô cũng không quá chú ý đến hiện tại là ở gara, gara nhà Tần Tu rộng mở, rất nhiều chiếc siêu xe đặt song song với nhau, mà Tô Ánh Hàm cứ như vậy bị Tần Tu ấn trên nắp xe ȶᏂασ làm. “Không cần, không cần…” “Em sao lại chỉ biết kêu không cần?” Tần Tu nói xong liền đem quy đầu một lần nữa đỉnh vào cổ tử ©υиɠ của Tô Ánh Hàm, ȶᏂασ lộng địa phương khẩn hẹp. “Ngô…” Đương nhiên là vì giả vờ thanh thuần, bằng không ai rảnh? Cô tuy rằng chưa từng có bất cứ người đàn ông nào khác trước Tần Tu, nhưng tốt xấu gì cũng xem qua nhiều AV cùng GV như vậy, cũng biết phải kêu như thế nào chứ. Tần Tu thấy Tô Ánh Hàm không trả lời, liền đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra trong chốc lát, còn thường xuyên đem quy đầu đỉnh nhập tử ©υиɠ của cô, Tô Ánh Hàm bị ȶᏂασ đến nỗi eo bủn rủn, ngay lúc huyệt đa͙σ run rẩy sắp cao trào, Tần Tu đột nhiên đem ©ôи th!t rút ra ngoài. Tô Ánh Hàm lại khóc, lần này là khó chịu mà khóc. Vốn dĩ ŧıểυ huyệt đã s͙ư͙ớ͙n͙g͙ như vậy, cảm giác phong phú như vậy, lúc này đây bỗng nhiên bị vắng vẻ, cô nằm trên xe quay đầu, ủy khuất mà nhìn về phía Tần Tu. Tần Tu chỉ thản nhiên nắm lấy ©ôи th!t, dùng quy đầu vuốt ve miệng huyệt. “Cầu tôi.” “Cầu xin anh…” “Không đủ d͙â͙m͙ đãng.” Mặt Tô Ánh Hàm đỏ lên, Tần Tu đây là bị mở ra cái chốt nào à, sao đột nhiên lại muốn cô nói như vậy? Thấy Tô Ánh Hàm lại im lặng, Tần Tu liền chậm rãi đem quy đầu hoàn toàn đi vào miệng huyệt, sau đó lại rút ra. Như vậy càng khó chịu hơn. Tô Ánh Hàm chịu không nổi, cô thậm chí phe phẩy mông hướng Tần Tu khóc kêu: “Cầu xin anh, anh Tần Tu… Cầu xin anh tiến vào…” Thanh âm Tần Tu khàn khàn: “Tôi nói, không đủ d͙â͙m͙ đãng.” Tô Ánh Hàm cắn ngón tay, mặt càng đỏ hơn: “Cầu xin anh… Ngô… Cầu xin anh ȶᏂασ em… Đem ©ôи th!t bỏ vào…” “Lại d͙â͙m͙ đãng hơn nữa.” Tô Ánh Hàm như là hoàn toàn hỏng mất, cô chôn mặt vào một cánh tay, cánh tay khác duỗi ra phía sau, tự giác vạch ŧıểυ huyệt ra. “ŧıểυ tao hóa muốn ăn ©ôи th!t lớn của anh trai, cầu anh trai cho em~ cầu anh trai đâm vào… A ~” Tần Tu đột nhiên đem nguyên cây ©ôи th!t cắm vào toàn bộ, sau đó còn không đợi Tô Ánh Hàm phản ứng lại, Tần Tu liền cho cô một đợt đâm thọc mãnh liệt. “A ~ a ~” Tô Ánh Hàm thật nhanh đã bị đưa lên tuyệt đỉnh cao trào.
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại