“s͙ư͙ớ͙n͙g͙ muốn chết! Ông xã ȶᏂασ thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙! Ông xã ȶᏂασ tao hóa thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙ ô ô… A!”
Tô Ánh Hàm quỳ bò, thắt lưng sụp xuống, lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Cô vì sắp ra mà nhúc nhích gậy mát xa đâm sâu vào trong, sau đó phe phẩy mông tiếp tục rêи ɾỉ.
“Chính là chỗ đó, chính là chỗ đó… Ô ô… Ông xã đâm tới rồi, ông xã đâm đến chỗ d͙â͙m͙ đãng nhất của em rồi ~ ân! A ~”
“Ân… A!”
Tô Ánh Hàm rêи ɾỉ không ngừng, cô phe phẩy mông thừa nhận gậy mát xa cắm lộng, sau đó lại duỗi một tay xuống dưới thân.
Bắt lấy.
Lại hung hăng xoa nắn.
“Ông xã bắt được nhũ hoa em rồi ~ ngô ~ Anh Tần Tu, không cần… Không cần… Muốn anh Tần Tu hút nhũ hoa a~”
“A! A ~”
Bàn tay còn lại hướng đến điều khiển từ xa, điều chỉnh độ rung đến mức cao nhất, nương theo sự gia tăng của tần suất chấn động, tiếng rêи ɾỉ của Tô Ánh Hàm cũng trở nên cao vút.
Anh vừa mới tưởng tượng đến cô gái nhỏ kia mà làm chuyện đó.
Em dâu của anh, Tô Ánh Hàm.
Cho dù đến tận lúc này, anh vẫn luôn nhớ rõ giọng nói và nụ cười của cô một đêm kia, cô nói ngày hôm qua thật thêm phiền toái cho Tần đại ca, cô nói em tin tưởng Tần đại ca là chính nhân quân tử, cô nói Tần đại ca, không cần… Cô nói Tần Tu, anh buông tôi ra…
Cô gái nhỏ có bộ dáng rất đẹp, là kiểu mỹ nhân mang theo ngây thơ cùng thanh thuần từ trong xương tủy, đặc biệt là lúc nhìn thấy cô, cặp mắt long lanh kia đựng đầy vô tội, hết sức động lòng người.
Tô Ánh Hàm s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hay không, s͙ư͙ớ͙n͙g͙ bao nhiêu, Tần Tu không biết, lúc trước anh chưa từng có bất kì người phụ nữ nào, Tô Ánh Hàm là người đầu tiên, anh chỉ biết, mình như thể đã trải qua cực lạc nhân gian vậy.
Cho nên một khắc kia khi chạm vào Tô Ánh Hàn, Tần Tu liền biết chính mình tương lai tất nhiên sẽ lây dính vô số phiền toái, nhưng mà anh vẫn như cũ không khống chế được mà ra tay.
Hơn nữa chưa bao giờ hối hận.
Quá muốn cô.
Cô lớn lên đẹp như vậy, biểu tình cùng thần thái tất cả đều là bộ dáng anh thích nhất, cô nên ở dưới thân anh lang thang vặn eo, mà anh thì nên ở trên người cô không kiêng nể gì rong ruổi.
Tần Tu sửa sang lại nửa người dưới, đem quần lo̶t̶”̶ Tô Ánh Hàm cất vào ngăn kéo, sau đó mới nói “Vào.”
Trợ lý đặc biệt ŧıểυ Tôn cung kính đi vào.
Thanh âm Tần Tu đã khôi phục bình tĩnh: “Điều tra thế nào?”
ŧıểυ Tôn đem hồ sơ đưa cho Tần Tu, nghiêm túc thuật lại: “Từ kết quả điều tra cho thấy, nhị thiếu gia cùng vị Tô ŧıểυ thư kia xác thật là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai người tuy rằng kém nhau bốn tuổi, nhưng trên cơ bản xem như cùng nhau lớn lên, sau này suốt mấy năm Tô ŧıểυ thư ra nước ngoài du học, nhị thiếu gia mỗi năm đều sẽ bay qua bồi cô ấy một đoạn thời gian, hơn nữa Tô ŧıểυ thư gặp phải chuyện gì, trước tiên sẽ tìm nhị thiếu gia giúp cô ấy giải quyết.”
Ngón tay nắm lấy văn kiện của Tần Tu căng thẳng, thậm chí khớp xương vì nắm chặt mà cơ hồ trở nên trắng bệch.
“Tần tổng?”
“Tô ŧıểυ thư ở nước ngoài mấy năm nay quan hệ giao tế khá đơn giản, cũng không có bạn trai, nhưng nhị thiếu gia nhà chúng ta, tình trường quả thực phong phú, tuy rằng hắn đối với Tô ŧıểυ thư rất tốt, mỗi năm đều bay qua thăm Tô ŧıểυ thư, nhưng mà đồng thời, phụ nữ bên người hắn cũng chưa từng thiếu, tôi tra được có sinh viên, có người bình thường, còn có ŧıểυ minh tinh…”
Tần Tu vứt văn kiện trong tay đi, chợt đứng dậy.
ŧıểυ Tôn nhìn sắc mặt khó coi của Tần Tu, thử hỏi: “Tần tổng, ngài đây là?”