Tuy rằng Tần Tu mới đi vào hơn phân nửa quy đầu, nhưng cô cảm thấy như thể miệng huyệt bị xé rách vậy.
“Không cần, tôi không cần…”
Sao lại đau như vậy chứ, không giống với trong tưởng tượng của cô một chút nào.
“Ô ô ô ô…”
“Đừng khóc, thả lỏng.”
Tô Ánh Hàm thật chặt.
Cái lỗ nhỏ chật hẹp gắt gao bọc lấy quy đầu của anh, khiến anh vừa đau vừa s͙ư͙ớ͙n͙g͙, một bước khó đi.
“Ô ô ô ô oa!” Tô Ánh Hàm khóc càng lợi hại hơn nữa, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, ướt đẫm cả khuôn mặt nhỏ. “Đừng, tôi từ bỏ, Tần Tu, anh rút ra đi, cầu xin anh rút ra đi…”
Tần Tu: “…”
Tần Tu bị cô khóc đến không còn cách nào khác, chỉ có thể ấn bắp đùi cô, chậm rãi đem phân nửa quy đầu đã hoàn toàn đâm vào rút ra ngoài.
Tô Ánh Hàm không đau nữa, âm thanh khụt khịt cũng tạm ngừng, nhưng sau khi cơn đau chậm rãi qua đi, tầm mắt lại bỗng nhiên nhận ra đỉnh quy đầu hung ác nham hiểm.
Thật sự vô cùng xin lỗi, em không nên khóc dữ như vậy. Em hẳn là phải chịu đựng đau đớn để anh tiến vào, dù sao nghe nói lần đầu tiên luôn rất đau, đợi đau xong rồi sẽ s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thôi.
Nhưng mà đang nói được một nửa thì Tô Ánh Hàm sực nhớ ra vở kịch của chính mình, thế là cô lại vội vội vàng vàng buông tay, chữa cháy nói: “Tôi, tôi là muốn nói, tôi là vị hôn thê của Tần Nhiên, anh không thể ȶᏂασ tôi…”
Tần Tu cười.
Tiếng cười kia mang theo cảm xúc, nhưng Tô Ánh Hàm không phân biệt được đó là vui mừng hay tức giận, cô chỉ cảm thấy Tần Tu mơn trớn cằm cô trong bóng tối, sau đó lôi kéo tay cô bao trùm lên thứ gắng gượng kia.
Thật lớn, cứng quá…
Tô Ánh Hàm lại lần nữa tâm thần điên đảo, mà lúc này, Tần Tu lại kêu tên đầy đủ của cô: “Tô Ánh Hàm, em thật ra là do Tần Nhiên phái tới tra tấn tôi đúng không.”
“Không… Ưm!”
Tần Tu hôn cô.
Môi mỏng ngậm lấy cánh môi xinh đẹp no đủ của cô, cắn, nghiền nát, liên tục mυ"ŧ vào, sau đó lại cường thế cạy khớp hàm của cô ra, xen đầu lưỡi vào đấu tranh anh dũng.
“A ~ ưm ~”
Cảm giác của Tô Ánh Hàm rất nhanh cã đến một lần nữa.
Hôn môi với Tần Tu thật sự thoải mái chết đi được.
“Ân ~”
Cùng lúc, tay cô cũng không nhàn rỗi, bị Tần Tu lôi kéo đến chỗ cự vật thô tráng mà an ủi vuốt ve.
Tô Ánh Hàm cảm thấy xấu hổ đến mức khóc thành tiếng.
Từ trước đến giờ cô còn chưa bao giờ sờ vào bên trong của chính mình đâu, tại sao Tần Tu lại muốn ép cô làm loại việc này chứ?
“Ô ô…”
Tần Tu cứ như vậy nắm tay cô cắm vào ŧıểυ huyệt, chờ ba ngón tay đều thuận lợi thọc vào rút ra rồi, Tần Tu liền bỏ thêm một ngón tay của chính mình vào, cùng Tô Ánh Hàm tiếp tục động tác.
“Ưm… Anh Tần Tu, cầu xin anh đừng như vậy…Em từ bỏ…”