Chương 72: Em đảm bảo,sẽ không đâu.
Lúc ôm bưu phẩm quay về nhà, Tưởng Tuyền hỏi anh, “Giày có cần bóc ra không?”
Phòng quần áo của anh còn rất nhiều hộp giày chưa bóc ra.
Văn Tẫn lắc đầu.
Tường Tuyền ôm mấy hộp giày của anh vào phòng quần áo.
Đem mấy hộp giày đó xếp lại với nhau.
Cô lại chú ý đến có tới mười mấy đôi giày giống y hết nhau của anh, đi ra liền hỏi anh, “Sao anh mua nhiều giày giống nhau thế?”
Văn Tẫn đang tắm, nghe vậy khựng lại một lúc mới nói, “Anh muốn biết tâm trạng của bọn họ như nào.”
“Tâm trạng cái gì?” Tưởng Tuyền không hiểu.
“Lúc mua giày cho anh, bọn họ có tâm trạng như nào.”Đồng tử mắt anh đen láy, nhưng bên trong không có nhiều cảm xúc lắm, anh thấp giọng nói, “Muốn biết vậy thôi.”
Tưởng Tuyền ngơ ra.
Cho nên mỗi lần anh đi mua một đôi giày giống nhau, liền mua mười mấy đôi, mà vẫn không thể trải nghiệm được tâm trạng của bọn họ.
Mắt của cô đột nhiên đỏ hoe.
Cô đi lên trước, giang tay ra ôm lấy eo anh.
Anh vẫn luôn khát vọng tình yêu thương của cha mẹ, lúc gặp mặt thì rất lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất khát vọng.
“Sao lại khóc rồi?” Anh giơ tay ra sờ mặt cô, cúi đầu liếʍ nước mắt cho cô, “Lên giường nhá?”
Cô giơ tay ra đẩy anh một cái.
Văn Tẫn nâng cằm cô lên, khẽ hôn cô, từ trán rồi đến mũi, sau đó đến miệng.
Rồi anh cúi lưng xuống, mút chặt môi cô.
Tưởng Tuyền vòng tay qua ôm lấy cổ anh, hai tay đặt nhẹ lên lưng anh.
Văn Tẫn nhấn điều khiển từ xa, hạ rèm cửa xuống, sau đó bế cô lên sofa, đè cô xuống dưới, cởi bỏ quần áo cô, từ từ và dịu dàng tiến vào trong cô.
Vừa nhấp vừa hôn lên môi cô.
Sau khi đổi hai tư thế, Tường Tuyền đã đạt đến cực khoái 3 lần, trên sofa dính đầy dâʍ ŧɦủy̠ nhớp nháp, cô thậm chí còn đổ rất nhiều mồ hôi.
Văn Tẫn lại ôm lấy cô, bế cô ngồi trên sofa, giữ chặt lấy eo cô, để cô nhấp lên xuống.
Biên độ vừa mạnh mẽ lại nặng nề.
Tưởng Tuyền bị anh nhấp cho mặt đẫm mồ hôi, cô vòng tay qua ôm cổ anh trong kɦoáı ƈảʍ tột độ, ghé sát tai anh thì thầm, “Văn Tẫn, em muốn sinh con cho anh.”
Văn Tẫn hơi khựng lại, hơi thở nặng nề, đồng tử mắt đen láy bỗng chốc mơ màng, như không nghe rõ Tưởng Tuyền nói cái gì, nhưng cơ thể lại vì câu nói này mà có phản ứng rất mãnh liệt.
Anh ra rồi.
Vẫn còn chưa kịp đeo bao.
Anh vội vàng rút ra, thở hổn hển, giọng khàn hỏi, “Em nói cái gì?”
Tưởng Tuyền ôm lấy anh, hôn lên môi anh, “Em nói em muốn sinh con, muốn cùng anh sinh con.”
Văn Tẫn cúi đầu nhìn bụng của cô.
Một lúc lâu sau, anh mới nhìn Tưởng Tuyền, vẻ mặt kinh ngạc.
“Nếu như nó…sinh ra rồi, không bình thường giống anh, thì làm sao?”
Nước mắt Tưởng Tuyền đột nhiên rơi xuống.
Anh không phải không thích trẻ con.
Mà là sợ sau này con sinh ra giống anh.
“Không đâu”Cô dịu dàng hôn lên mặt anh, “Không đâu.”
Giọng cô nghe ngào, “Em đảm bảo, sẽ không đâu.”
“Đừng khóc.”Anh giơ tay ra lau nước mắt cho cô, bàn tay ôm lấy cô run rẩy, tim đập thình thịch, “Tim của anh…đập rất nhanh.”
“Em nghe thấy rồi…..”Tưởng Tuyền khóc đến mức mặt dàn dụa nước mắt, cô nức nở nói, “Đó là vì vui, Văn Tẫn, đó là tiếng của sự vui mừng đó.”
Văn Tẫn ngơ ra một lúc, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
Ngay lúc này, hai người họ không nói gì nữa, chỉ có tiếng tim đập thình thịch vang lên.
Màn đêm buông xuống.
Bọn họ trong mùa đông lạnh giá, bắt đầu chờ đợi một sinh mệnh mới đến.