Chương 57. Nhanh quá... Anh... Chậm lại chút
"Không được! Phía dưới còn rất nhiều fans đang đợi... Ưʍ..."
Tưởng Uyển còn chưa kịp dứt lời, đã bị Văn Tẫn hôn thêm lần nữa, một tay anh cởi nội y của cô, giọng nói khàn khàn hàm hồ đáp, "Đồng La Thiêu sẽ sắp xếp ổn thỏa."
"Nhưng mà..." Cô vẫn còn muốn nói thêm gì đó, giọng nói bỗng nhiên biến đổi, "A..."
Bàn tay Văn Tãn vuốt ve đầṳ ѵú của cô, đôi môi mỏng mạnh mẽ hôn lấy môi cô.
Bên dưới Tưởng Uyên ướt sũng, qυầи ɭóŧ bị cởi ra, cô chủ động dùng chân quấn lấy anh, hơi thở nóng bỏng, "Văn Tẫn..."
Ngón tay thon dài của Văn Tẫn moi móc ở trong cửa huyệt của cô vài lần, làm cho dâm thuỷ liên tục chảy ra ướt đẫm huyệt nhỏ, sau đó anh rút ƈôи ŧɦịŧ ra chậm rãi đi vào.
Tưởng Uyển chưa kịp thích ứng, anh đã hùng hổ mà tiến vào, lực đa͙σ vừa mạnh mẽ còn hung hãn.
Cô chịu không nổi mà cắn môi nức nở kêu, "Chậm lại chút... Văn Tẫn... A..."
Văn Tẫn đặt cô ở trên bệ rửa tay, kéo hai chân cô ra hết cỡ, giữ chặt eo cô, hung ác đâm vào.
Tưởng Uyển khóc mà giống như rên rị, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, nuốt hết mấy tiếng rêи ɾỉ của cô vào bụng.
Lúc thấy cô ngồi trên khán đài giơ tấm biển cười với anh rất vui vẻ, anh đã tưởng tượng đến cảnh ra sức hôn cô, dùng ƈôи ŧɦịŧ ra sức đâm cô.
Đó là loại cảm xúc anh chưa từng trải nghiệm qua.
Cho đến hiện tại, anh cũng không rõ nó là gì nữa.
"Văn Tẫn..." Tưởng Uyên bị cắm đến rùng mình phát run, khóe mắt bị kɦoáı ƈảʍ nhấn chìm mà chảy nước mắt, cô ưỡn ngực, ngón tay nhỏ nhắn túm lấy cánh tay anh, giọng cô toàn tiếng nức nở, "Nhanh quá... Anh... Chậm lại chút..."
Anh lại càng thêm khí thế, đâm chọc Tưởng Uyên đến mức cô kêu thất thanh, bụng cô run lên, huyệt nhỏ bên dưới điên cuồng co rút, Văn Tẫn bị kẹp đến độ kêu lên một tiếng, giữ eo cô, ôm chặt cô vào lồng ngực, hông dùng sức tiếp tục cắm rút cô.
Tưởng Uyển dựa lên vai anh, bị đâm đến mức cả người run rẩy, hô hấp của cô đứt đoạn, kɦoáı ƈảʍ ngập đầu cứ như thủy triều mãnh liệt ập đến, mãi đến khi cao trào, cô điên cuồng lắc đầu, đại não trống rỗng, linh hồn như bị tập kích bất chợt.
Hai mắt cô thất thần một lúc, thì một loạt động tác đâm rút suиɠ sướиɠ kia ép cho tỉnh táo lại.
Bị cắm khi sắp hôn mê mất đi ý thức, cô mới cảm nhận được cảm xúc bộc phát từ trong ra ngoài của Văn Tẫn, mãnh liệt, nhiệt tình, tựa như muốn nuốt cả người cô vào trong.
Cô chủ động hôn anh, vừa thở dốc vừa nói bên tai anh, "Em sẽ... Sẽ luôn ở bên anh ..."
Văn Tẫn dừng một chút, giây tiếp theo, bóp chặt eo cô đâm càng hung ác hơn.
Di động ở trên giường không ngừng kêu.
Tưởng Uyển hoảng hốt cảm thấy như mình đã bị làm chết ở trên giường, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt như vậy, đến lúc cao trào cực hạn cô đã khóc đến không thở nổi.
Văn Tẫn từ đằng sau cắm vào bên trong cô, một tay mạnh mẽ xoa bóp ngực cô, tay còn lại vuốt eo cô, hung hãm đân vào rút ra, anh cúi đầu hôn lên từng đốt xương nhô lên sau lưng cô.
Anh hôn đến tận vai cô, xoay cằm cô lại rồi hôn lấy môi cô.
"Văn Tẫn..." Cô nức nở gọi tên anh.
Người kia đẩy hông một cái, cô rùng hết cả mình, lại khóc lóc gọi, "Văn Tẫn..."
Anh cúi đầu hôn bả vai cô, vén tóc cô lên, hôn sau cổ cô, nặng nề mút xuống để lại một dấu ấn, hơi thở nóng bỏng, giọng nói mơ hồ, "Ừ."
"Không phải là em... đối với anh... động tình..." Cô thở hổn hển gắng sức nói chuyện, giọng nói run run, "Là do em... Thích anh..."
Nước mắt thấm đẫm khuôn mặt cô, khóe mắt toàn là nước, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, mà từng câu từng chữ nói với anh lại cực kỳ nghiêm túc.
"Rất thích, rất thích anh."
Anh lại cúi đầu hôn cô, giọng nói mơ hồ thoát ra khỏi đầu môi.
"Anh biết."