Chương 4: Có phải anh ghét tôi không?
Tưởng Uyển chỉ phát sóng trực tiếp vào buổi tối, bắt đầu từ 10 giờ tối đến 1 giờ sáng thì kết thúc.
Mỗi lần phát sóng trực tiếp cô sẽ lưu lại, để tiện cho fans mới có thể vào lịch sử xem video cũ.
Đồ dùng trên bàn rất nhiều, có mười mấy chai nhỏ, rất nhiều fans thích nghe âm thanh vặn mở nắp chai, có người thích nghe âm thanh đào lỗ tai, cũng có một số thì thích âm thanh bọt nước.
Cô không lên tiếng, ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng "ba" giống hệt cá nhỏ phun bong bóng.
Trên màn hình, nếu có fans bình luận lại, cô sẽ tiếp tục phát ra tiếng "ba", nếu không có, cô sẽ yên tĩnh dùng lông chim hoặc tăm bông quét nhẹ lên microphone.
Đến một giờ, cô kết thúc công việc, không phát ra âm thanh gì nữa, yên lặng tắt phát sóng trực tiếp.
Đây là thói quen của cô, cô sẽ không nói chúc ngủ ngon như những chủ kênh khác.
Cô cảm thấy giọng phổ thông của mình không tốt, lo lắng bị người khác nghe được nên vẫn luôn im lặng không nói.
Nhưng Hà Ánh Đồng từng khen cô nói chuẩn, cô ấy nói mình không nghe ra giọng vùng khác.
Cô ở trong ngục giam, nɠɵạı trừ đọc sách thì cũng là đọc ŧıểυ thuyết cho bạn tù khác nghe, bọn họ thích nghe cô đọc sách, nói nghe xong cảm giác như tâm hồn đều được thăng hoa.
Dọn bàn xong, Tưởng Uyển mở cửa đi vệ sinh.
Vừa ra cửa cô đã sửng sốt, phòng khách đang mở đèn, người đàn ông cầm chai nước trái cây trong tay, đổ dọc sàn nhà tới tận cửa nhà vệ sinh.
"..."
Tưởng Uyển nhẹ giọng hỏi, "Có phải anh ghét tôi không?"
Người đàn ông không nói chuyện, mở cửa tủ lạnh, lấy một quả trứng gà ra, lạch cạch thả xuống mặt đất.
Tưởng Uyển đi theo phía sau anh, "Văn Tẫn tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một lát, có phải anh ghét tôi không, anh không thích tôi ở điểm nào nên mới làm vậy?"
Người đàn ông xoay người, giống như không nhìn thấy cô, cầm bình nước trái cây mở ra, đổ xuống mặt đất.
Tưởng Uyển hơi tức giận, thấy mắt của anh thì đôi tay đang duỗi ra tự động dừng lại.
Đôi mắt anh nhắm hờ, mắt hơi mở nhưng không hoàn toàn.
Tưởng Uyển thoáng sửng sốt.
Mộng du?
Cô lùi về sau vài bước, yên lặng đánh giá anh.
Người đàn ông này rất cao, gần 1m9, trên mặt không có cảm xúc, sau khi lần lượt lấy đồ uống và nước trái cây trong tủ lạnh ra đổ xuống đất, thì anh lại đi tới tủ lạnh lật đồ, cho tới lúc đồ vật trong tủ lạnh bị lật hết, anh mới mở cửa phòng của mình, rồi đóng cửa lại.
Lần đầu tiên Tưởng Uyển thấy người mộng du, trong ngục giam cũng có, nhưng cô chỉ nghe nói, lần này là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, khiến cô đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Cô không biết người mộng du sẽ làm gì, nhưng nghe nói người trong ngục giam kia muốn bóp chết người, cuối cùng phải đưa vào phòng đơn nhốt lại.
Cô cầm chổi lau nhà bắt đầu lau sàn, mất hơn một giờ phòng khách mới sạch sẽ.
Cả ngày bận rộn không ngừng, cô tắm rửa xong bổ nhào lên giường suýt nữa thì dính chặt lấy nó.
Đồng hồ báo thức vang lên, cô ngủ chưa đầy bốn tiếng.
Cô xoa xoa đôi mắt, bò dậy đi mua đồ ăn.
Không ngờ lại gặp được người đàn ông dưới lầu, anh đang chạy bộ, hơn nữa không biết đã chạy bao nhiêu vòng, trên trán có mồ hôi mỏng.
Anh mặc quần áo thể dục màu trắng, trên đầu đội mũ, tai nghe nhét trong lỗ tai, thân hình cao lớn, trên gương mặt tràn ngập ánh mặt trời và tinh thần phấn chấn bồng bột.
Tưởng Uyển nghĩ đến dáng vẻ người đàn ông rạng sáng vô cảm đổ nước trái cây xuống mặt đất, thật sự không cách nào liên hệ với người đàn ông trước mặt.
Lúc cô mua xong đồ ăn đi ra, thấy anh tự cầm bình nước ra khỏi siêu thị.
"Văn Tẫn tiên sinh." Tưởng Uyển đi qua, "Tôi có mua đồ uống, nếu lần sau anh muốn uống, có thể viết danh sách cho tôi, tôi sẽ mua giúp anh."
Văn Tẫn tháo tai nghe, nghiêng đầu nhìn cô, anh rất cao, đôi mắt rủ xuống mang theo ý vị từ trên cao nhìn xuống.
Giọng nói khàn khàn từ tính ngưng đọng trong không khí, chỉ là lời nói không quá xuôi tai.
"Cô là người giúp việc, phụ trách quét tước vệ sinh, không phải bảo mẫu của tôi."
Tưởng Uyển: "..."