Chương 33: Đây là chồng cháu?
Có lẽ kiểu vừa cõng vừa chạy bộ của hai người tương đối đặc biệt, dọc đường đưa tới không ít người vây xem.
Hơn nữa diện mạo và thân hình cao lớn hơn người của Văn Tẫn khiến không ít phụ nữ đi ngang qua trộm đánh giá anh.
Lần đầu tiên Tưởng Uyển lấy góc độ của Văn Tẫn nhìn hết thảy bên ngoài, tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của những người phụ nữ đó, cô nhìn Văn Tẫn, người đàn ông cõng cô vẫn thản nhiên chạy về phía trước, hồn nhiên không chú ý tới thế giới bên ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, hô hấp có chút thô nặng.
Cực kỳ giống... Một vài thời khắc tối qua.
Bên tai cô đỏ lên, vỗ vỗ bả vai Văn Tẫn, "Đặt em xuống dưới, em tự chạy."
Văn Tẫn hơi khom lưng thả cô xuống, xoay người nhìn mặt cô nói, "Vậy đợi lát nữa không thể chạy thì nói cho anh, đừng khóc một mình."
Tưởng Uyển: "..."
Cô đâu có khóc vì không chạy được!
Cô cắn môi, khẽ trừng mắt nhìn anh, rút tai nghe ra ném vào lồng ngực anh, cũng không quay đầu mà chạy thẳng về phía trước.
Lần đầu tiên cô cảm thấy ngọn gió ban mai lại dịu dàng như vậy.
Thổi đến ngực cô nổi lên gợn sóng mềm mại.
Hai người từ công viên chạy về, Tưởng Uyển thuận tiện đi siêu thị mua đồ ăn.
Văn Tẫn vốn phải đi về, thấy cô không thèm quay đầu lại mà đi về hướng siêu thị, anh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó đi theo.
Tưởng Uyển đẩy xe mua sắm.
Ngày hôm qua cô thu được rất nhiều phiếu thưởng, chiết khấu sau khi thu vào còn cao hơn cô làm phát sóng trực tiếp nửa năm, tất cả là fans của Văn Tẫn thưởng.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm một bữa ăn ngon để cảm ơn anh.
Đang chọn thịt, bên cạnh đột nhiên có người, một thân trắng tinh, cô phản xạ có điều kiện nhìn sang, mới phát hiện Văn Tẫn không biết tới đây từ khi nào.
"Anh không về tắm sao?" Cô có chút kinh ngạc, đáy mắt mang theo ý cười mà chính cô cũng không phát hiện.
Văn Tẫn thẳng thắn nhìn cô, "Đợi lát nữa về tắm cùng em."
Tưởng Uyển: "..."
Khách hàng mua thịt bên cạnh: "..."
Bác gái bán xương thịt trước mặt: "..."
Tưởng Uyển đỏ mặt đi sang bên cạnh, Văn Tẫn kéo cánh tay cô, "Không mua thịt hả?"
"...Đợi lát nữa lại mua." Tưởng Uyển xấu hổ bên tai nóng bừng.
Văn Tẫn khó hiểu, "Tại sao?"
"..."
Còn không phải tại anh sao!
Tưởng Uyển cảm thấy xấu hổ nhìn anh, nhẫn nhịn không được, đỏ mặt quay đầu lại, chỉ vào hàng thịt bò, rồi mua một ít thịt ba chỉ, cô còn định làm một đĩa cơm tấm gà thái hạt lựu.
Mấy ngày nay bác gái bán thịt thường xuyên thấy cô tới mua thịt, đã sớm quen biết Tưởng Uyển, lần đầu tiên thấy một người đàn ông đẹp trai đi bên cạnh cô.
Lại nghe thấy Văn Tẫn nói ra một câu ái muội như vậy, mở miệng hỏi, "Đây là chồng cháu?"
Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng, "... Không phải."
"Không kết hôn nhanh đi." Bác gái vui cười hớn hở, "Người trẻ tuổi lớn lên đẹp đấy, về sau con của hai người nhất định vô cùng xinh đẹp!"
Tưởng Uyển: "..."
Văn Tẫn ở bên cạnh từ từ nói một câu, "Cháu không thích trẻ con."
Bác gái dùng ngữ khí của người từng trải nói, "Hiện tại người trẻ tuổi sẽ muốn hưởng thụ thế giới hai người, nhưng con vẫn phải sinh, bằng không sau này quá cô đơn, hiện tại hai người không nhân cơ hội, về sau..."
"Đi thôi." Văn Tẫn kéo Tưởng Uyển xoay người rời đi.
Bác gái: "..."
Tưởng Uyển có chút xấu hổ vẫy vẫy tay chào bác gái, sau đó đi tới khu vực trái cây chọn lựa, chọn một quả dưa hấu nhỏ, một túi cam, chuẩn bị để về ép nước cam tươi.
Văn Tẫn nhìn cô nói, "Anh không thích trẻ con."
"..." Tưởng Uyển đỏ mặt nhìn sang bên cạnh, không thấy người khác, cô nhỏ giọng trả lời, "Em biết rồi, anh vừa mới nói xong."
"Còn em?" Văn Tẫn hỏi, "Em muốn sinh con với anh hả?"
Tưởng Uyển: "..."
Cô đỏ mặt trừng anh, đè thấp giọng nói, "Anh không nên nói loại chuyện này ở bên ngoài!"
Văn Tẫn chỉ bác gái bán thịt heo phía sau, lộ vẻ mặt khó hiểu, "Tại sao bác gái đó được nói chuyện này ở bên ngoài, còn anh thì không?"
Tưởng Uyển: "..."
——————-