Chương 20:Nơi đó... đừng... tiếp tục...nữa
Lần thứ hai của Văn Tẫn kéo dài lâu hơn nhiều so với lần đầu tiên.
Tưởng Uyển cho rằng anh chỉ cần thêm một phút nữa thì sẽ xong, nhưng lại bị đè xuống cắm rút gần nửa giờ.
Anh vừa đâm thật sâu vừa dùng lực thật mạnh, dương vật thô to tách mở âm đạo, hung ác nghiền nát vách thịt mềm mại bên trong, khoái cảm mãnh liệt làm cô phát điên hét lớn, vừa khóc vừa kêu khàn cả giọng.
Khăn trải giường đã ướt đẫm.
Người đàn ông đang đè lên người cô, liên tục thọc vào rút ra, sức lực cả người giống như dùng không hết, hai tay chống trên tường, cơ ngực và bụng rắn chắc, phía dưới vùng rậm rạp có một cự vật đang hung ác tiến vào tiểu huyệt, trong tiếng rên rỉ của cô, vừa nhanh vừa mạnh khuấy động bên trong.
Tưởng Uyển bị cắm rút đạt cao trào ba lần, khóc đến giọng nói cũng thay đổi.
Bàn tay to của người đàn ông đang xoa nắn vú thịt, sau một cú đẩy mạnh, anh cúi người ngậm lấy núm vú của cô rồi mút, một cái tay khác ôm lấy eo cô.
Làn da của cô gái rất trắng, anh chỉ cần hơi dùng lực một chút sẽ để lại năm cái dấu tay.
Lúc này, trên cơ thể cô đều là dấu hôn và dấu tay, Văn Tẫn nhìn thấy những dấu vết này, ánh mặt tối sầm lại, cúi đầu hôn lên cổ cô, liếm cắn dọc theo xương quai xanh đi xuống, hơi thở nóng rực, đầu lưỡi lại càng nóng bỏng dọa người.
Tưởng Uyển bị liếm đến run rẩy.
Người đàn ông ngậm lấy một bên vú, đầu lưỡi vòng quanh núʍ ѵú liếm từng vòng.
Tưởng Uyển cắn môi nức nở: "Văn Tẫn..."
Bàn tay to của Văn Tẫn nắm lấy một bên còn lại, tốc độ đâm thọc dưới thân càng lúc càng nhanh.
Ván giường giống như đang rung lắc.
Tưởng Uyển bị anh cắm đến rên rỉ đứt quãng, hơi thở dồn dập cho đến khi anh rút ra, bắn luồng tϊиɦ ɖϊƈh͙ ấm nóng lên bụng cô.
Bụng nhỏ co rút run rẩy, dâm thủy chậm rãi tràn ra bên ngoài.
Hai bên đùi bủn rủn không còn cảm giác, cô nghiêng người, mặt chôn ở trên gối, há miệng thở dốc.
Văn Tẫn lại đè lên lần nữa, đặt một nụ hôn lên gáy cô, một đường không ngừng hôn tới eo.
Tưởng Uyển run rẩy, những nơi được anh hôn như có như không ngứa ngáy.
Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông nâng vòng eo mềm mại, kéo mông cô lên, đỡ lấy dương vật rồi đi vào từ phía sau.
Tưởng Uyển ghé vào trên khăn trải giường, dị vật đột nhiên đi vào làm cô không chịu nổi mà ngẩng cao đầu, thở dốc, ngón tay nắm chặt lấy khăn trải giường, bụng dưới bị xâm nhập vừa xót lại vừa trướng, khoái cảm làm cô bật khóc, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Văn Tẫn... nơi đó... đừng... tiếp tục...nữa..."
"Nơi đó là nơi nào?" Văn Tẫn không rõ, chỉ có thể vừa đâm vào sâu bên trong vừa hỏi: "Là nơi này? Hay là nơi này?"
Tưởng Uyển bị cắm đến bụng nhỏ run rẩy, dâm thủy lại chảy ra lần nữa.
"A, là nơi này." Văn Tẫn tìm được nơi mẫn cảm kia thì giữ chặt eo cô, mãnh liệt đâm chọc.
Tưởng Uyển vừa mới đạt cao trào, không chịu nổi kích thích như vậy, anh chỉ vừa động vài cái, cô đã run rẩy, khóc lóc túm lấy cánh tay Văn Tẫn.
Móng tay cô lập tức cào ra vài vết trên cổ tay anh.
Văn Tẫn giữ lấy hai tay nhỏ của cô, kéo cả người cô lên giữa không trung, một bàn tay duỗi đến phía trước nắm lấy bầu vú, mạnh mẽ xoa nắn, một tay khác đang chơi đùa mới núm vú bên kia.
Anh ôm lấy thân thể cô, hơi thở nóng rực phun lên cổ làm Tưởng Uyển liên tục run rẩy.
Khoái cảm mãnh liệt làm cho từng tế bào trên người Tưởng Uyển cũng run lên, cổ họng phát ra tiếng nức nở, phía sau anh liên tục va chạm, khiến cho da đầu cô tê dại.
Tưởng Uyển bị anh làm cho đạt cao trào thêm hai lần, lúc này Văn Tẫn mới thở hổn hển bắn ra phía sau lưng cô.
Cô ghé vào bên giường thở gấp, dư vị cao trào vẫn còn đọng lại, cơ thể vô thức rùng mình.
Văn Tẫn bế cô lên.
Cả người cô bủn rủn vô lực, nằm ở trong ngực anh, mềm giọng hỏi: "Anh... muốn đi đâu?"
"Khăn trải giường ướt đẫm rồi." Văn Tẫn ôm cô vào phòng mình: "Chúng ta đổi chỗ khác tiếp tục làm."
"..."