Chương 14: Chỗ đó... Nước?
Tưởng Uyển không biết sau đó cô ngủ như thế nào, còn mơ một giấc mơ, nhưng trong mơ không phải mặt Ngụy Kỷ Nguyên, mà là... Văn Tẫn.
Anh nắm lấy bộ ngực của cô, mạnh mẽ xoa nắn, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống bên cổ, kèm theo giọng nói khàn khàn, nóng đến mức khiến linh hồn cô cũng run rẩy.
"Anh muốn làm em..."
Đây rõ ràng là lời Ngụy Kỷ Nguyên nói, nhưng cố tình ở trong giấc mơ của cô, lại biến thành lời nói của Văn Tẫn.
Hơn nữa rõ ràng cùng là một câu nói, nghe từ miệng Ngụy Kỷ Nguyên thì cô sợ hãi đến phát run, nhưng từ miệng Văn Tẫn phát ra, cô lại phát hiện bản thân mềm thành một vũng nước.
Anh đè cô trên giường, ƈôи ŧɦịŧ đứng thẳng tiến vào, ván giường rung lắc, cô bị cắm rêи ɾỉ ra tiếng.
Tưởng Uyển thở hổn hển mở mắt ra, bây giờ mới phát hiện bản thân đang nằm mơ.
Trên người cô đổ đầy mồ hôi.
Cùng lúc đó cô mới biết mình đang nằm trong ngực một người đàn ông.
Văn Tẫn đã sớm tỉnh, đang nhìn cô.
Tưởng Uyển nhanh tay đẩy anh ra bắt đầu rời giường, cô cầm quần áo sạch sẽ chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại nghe thấy Văn Tẫn mở miệng, "Đây là cái gì?"
Tưởng Uyển quay đầu lại nhìn, chỗ cô vừa ngủ trên giường, có một vệt nước.
Đại não của cô trống rỗng.
Cúi đầu nhìn quần ngủ, giữa quần ngủ nhạt màu cũng có vệt nước, nhớ tới giấc mơ kia, sau sống lưng cô tê rần, bên tai đỏ bừng.
"Chỗ đó... Nước?" Văn Tẫn cũng theo tầm mắt cô nhìn thấy.
Tưởng Uyển cảm thấy thẹn che mặt lại, cô cầm lấy quần áo, không quay đầu chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong đi ra, Văn Tẫn đang đứng ở cửa, hỏi cô, "Có phải cô cũng bị rối loạn kiểm soát xung động với tôi đúng không?"
Tưởng Uyển che mặt lại, vòng qua anh, đi thẳng vào phòng.
Văn Tẫn đi sau cô, giọng nói tựa hồ có chút hoang mang, "Tưởng Uyển, tại sao không trả lời câu hỏi của tôi?"
Tưởng Uyển đóng cửa, ở phía sau xấu hổ giận dữ hét lên, "Không cần hỏi lại!"
Văn Tẫn dừng trước cửa, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu, "Tôi nói rồi, nếu cô bị rối loạn kiểm soát xung động với tôi thì phải nói cho tôi."
Tưởng Uyển ở đằng sau cánh cửa che lỗ tai, tim đập kịch liệt.
Trạng thái cân bằng giữa hai người bị phá vỡ hoàn toàn.
Lúc Tưởng Uyển ở phòng bếp nấu cơm, Văn Tẫn lại tới hỏi, anh mới tắm xong, tóc còn ướt một nửa, anh chỉ cầm khăn lông xoa xoa vài cái, rồi hất tóc ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng.
Anh lớn lên rất đẹp, chính là cái loại vừa liếc mắt một cái đã bị diện mạo hấp dẫn.
Con ngươi đen láy, con tằm nằm trước mắt rất sâu, lúc nhìn chằm chằm người khác, sẽ tạo cho họ một loại ảo giác thâm tình.
Nhưng nhìn kỹ, trong mắt anh thật sự không có bất kỳ dao động nào, cảm xúc cũng rất nhạt.
"Không có!" Tưởng Uyển cúi đầu, một bên rửa chén một bên phủ nhận, "Tôi nằm mơ, là phản ứng tự nhiên của thân thể."
"Cô mơ thấy ai?" Văn Tẫn hỏi.
Tưởng Uyển ngẩn người nửa ngày, nói, "...Một nam diễn viên."
"Cô đang nói dối, lúc cô nói chuyện không dám nhìn tôi."
Tưởng Uyển đỏ mặt nhìn về phía anh, "...Không có!"
Văn Tẫn hơi cúi người, lỗ tai tiến sát lại, cách ngực cô rất gần, sau đó khẽ nâng hàm dưới, nói với Tưởng Uyển, "Tim cô đập rất nhanh."
Tưởng Uyển nhanh chóng lùi về phía sau, vội nói, "Tôi... Loại chuyện này người bình thường sẽ có phản ứng như thế, tôi, tôi như vậy là bình thường."
Văn Tẫn như suy tư gì đó nhìn cô.
Sau đó nói một câu.
"Trước mắt, chúng ta chưa thể phát sinh quan hệ."
Tưởng Uyển: "..."