Tần Thiên cùng Triệu Nhã Chi đại chiến hơn một giờ, đưa Triệu Nhã Chi lên đỉnh năm lần. Cuối cùng hai người nằm vật ra giường, bộ dáng vô cùng thoải mái.
- ŧıểυ tử chết tiệt, làm sao cậu lại mạnh mẽ như vậy?
Triệu Nhã Chi dựa vào ngực Tần Thiên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy mệnh căn vẫn chưa hoàn toàn mềm đi của hắn.
- Hắc hắc, dì Triệu, ŧıểυ Thiên phục vụ dì có hài lòng không?
Tần Thiên cười cười nói, tay lại mò sang đùa bỡn bộ ngực sữa kia, vò nắn thành các dạng, khiến cho hạ thân Triệu Nhã Chi lại bắt đầu chảy nước. Nàng vội đẩy Tần Thiên ra, không dám làm thêm lần nữa, nếu không ngay cả khí lực để xuống giường cũng không còn.
- ŧıểυ sắc lang, khai thật đi, trừ dì ra ở bên ngoài cậu đã hại bao nhiêu thiếu nữ rồi?
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên hỏi.
- Không có, tuyệt đối không có, tôi chỉ hảo hảo cùng dì thôi.
Tần Thiên vội nói.
- Biến đi, cái tâm tư của cậu tôi còn không biết ư, đừng dụ dỗ dì nữa. Yên tâm, dì không trách cậu đâu, dì vốn chỉ là một quả phụ, giữa chúng ta chẳng qua là thỏa mãn nhu cầu sinh lý thôi. Dì cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi, rất nhanh cậu sẽ chán dì thôi. Dì tự biết bản thân mình, sẽ không chiếm lấy cậu đâu.
Triệu Nhã Chi u buồn nói.
- Dì, người xinh đẹp như vậy, chỗ nào già? Mà cho dù dì già rồi tôi cũng vẫn thích dì. Dì là nữ nhân của tôi, mãi mãi là nữ nhân của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với dì.
Tần Thiên rất chân thành nói.
- Ha hả, cái tên ŧıểυ tử này, dỗ dành người ta dịu dàng như vậy, muốn chiếm lấy dì như vậy? Đợi dì già rồi cậu cũng không nói như vậy nữa đâu.
Triệu Nhã Chi nhẹ nhàng thở dài một hơi nói.
- Phải rồi, dì, mới vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì, nói cho tôi nghe một chút.
- Người đàn ông kia là em trai người chồng đã chết của tôi, là một tên bất học vô thuật. Chồng tôi khi còn sống vì hắn là em nên đối đãi vô cùng tốt. Sau khi chồng tôi chết đi, mẹ chồng nói tôi khắc chồng nên đem tôi và ŧıểυ Nhã mới năm tuổi đuổi ra ngoài. Bọn họ lại bắt ŧıểυ Nhã đổi họ, không cho chúng ta nhận họ là người nhà nữa, nói mẹ con chúng tôi là sao chổi, là điềm xấu. Lúc ấy tôi mới hai mươi lăm tuổi, toàn bộ tài sản trong nhà bị em chồng cướp đi. Trong người tôi lúc đo không có đồng nào, lại không dám về nhà, bèn đem đôi khuyên tai Kim Toản và nhẫn cưới bán đi, được mấy ngàn đồng, tìm một chỗ ở, bắt đầu làm ăn kiếm sống. Thời gian qua đi, dần buôn bán tốt hơn, tôi liền chuyển tới sống ở đây, làm hàng xóm của cậu.
Triệu Nhã Chi kể lại bình thản, nhưng Tần Thiên có thể hiểu cuộc sống của nàng chịu biết bao khổ cực cay đắng.
- Ôi, người em chồng kia của tôi không biết làm sao phất hiện tôi ở đây. Mấy năm này thường xuyên tìm tới, mỗi lần muốn xin tôi một ngàn đồng, nói là anh hắn đã chết tôi phải nuôi hắn. Tôi cũng không nói gì, vì một ngàn kia cũng không phải quá lớn. Nhưng hôm qua không ngờ hắn mở miệng là đòi một trăm vạn, không biết muốn làm gì? Nhưng ta không có tiền, cho dù là có cũng không cho hắn, tiền của tôi còn để cho ŧıểυ Nhã ăn học. Kết quả hắn nổi khùng, muốn xâm phạm tôi, tiếp theo cậu cũng nhìn thấy rồi đấy.
Triệu Nhã Di thở dài một hơi, trong ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ cùng bi thương.
- Thì ra là thế, làm sao lại có loại người vô sỉ đến như vậy, xem ra tôi mới vừa rồi xuống tay còn quá nhẹ. Sớm biết vậy tÔI phế tứ chi của hắn luôn, để hắn cả đời sống không bằng chết. Dám động đến nữ nhân của tôi, tôi giết hắn luôn. Dì Triệu, dì yên tâm, hắn sau này còn dám tới, tôi liền cho hắn không có đường về, tuyệt đối không để hắn động đến dì nửa điểm.
Triệu Nhã Chi nghe xong vô cùng cảm động, ôm thật chặt Tần Thiên. Giờ khác này nàng cảm giác chính là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của nàng, có hắn ở đây nàng cái gì cũng không cần lo sợ nữa.
Hai người nằm ôm nhau một hồi, Triệu Nhã Chi dần khôi phục. Nhớ tới vừa rồi mình còn có việc chưa làm xong ở siêu thị, vội vàng từ trên giường đứng dậy mặc quần áo, rồi bảo Tần Thiên ra phòng bếp ăn canh.
Tần Thiên mặc lại quần áo hoàn chỉnh, đến phòng bếp ngồi ăn súp, ăn xong liền trở về nhà, muốn tu luyện một chút.
- Đệch, quần áo từ đâu rơi xuống thế này?
Tần Thiên chợt thấy từ ban công rơi xuống một chiếc qυầи ɭóŧ đỏ. Nghĩ kỹ một chút, chắc là của Lý Phỉ Nhi, bởi vì chỉ có nàng mới mặc cỡ to như vậy.
Lén lút nhìn ngó xung quanh, Tần Thiên như tên trộm vội vàng nhặt cái qυầи ɭóŧ màu đỏ lên, nào ngờ vừa cúi xuống thì gió thổi qua, chiếc qυầи ɭóŧ liền bay lên bập vào mặt hắn, Tần Thiên tức thì quơ lấy giấu đi.
Lúc này, cửa mở ra, Lý Phỉ Nhi một thân cảnh phục đi tới, sắc mặt bất hảo, tựa hồ không được cao hứng lắm. Vừa rồi nàng đang chuẩn bị ngồi xuống ghế salon thì đột nhiên nhìn thấy áo lót trên ban công rơi xuống, lúc đi ra nhìn thì thấy chiếc áo lót đang úp trên mặt Tần Thiên.
- A, lưu manh, thì ra anh chính là tên ăn trộm đồ lót.
Lý Phỉ Nhi hô hoán thật lớn, cả người như pháo bắn tới chỗ Tần Thiên. Tần Thiên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe phía sau có tiếng kêu lớn, sau đó cánh tay đã bị bẻ quặp ra sau, đau đến thấu tim gan.
- Hừ, cuối cùng cũng bắt được anh, tên ăn trộm áo lót, đồ biến thái, xem anh chạy đi đâu.
Lý Phỉ Nhi kích động nói, lấy còng tay ra còng Tần Thiên lại. Nàng ở đây mục đích chính là bắt kẻ trộm đồ lót, bởi vì ŧıểυ khu gần đây xuất hiện rất nhiều vụ trộm đồ lót, nàng lập tức anh dũng tới đây bắt trộm, không nghĩ đến dễ dàng như vậy, vui mừng chết đi được.
Mà Tần Thiên cũng ngu người ra. Đây là loại tình huống gì vậy, chẳng lẽ làm chuyện tốt là bị còng tay, pháp luật nào quy định vậy.
- Hừ. Lưu manh chết tiệt, tôi biết ngay anh không phải kẻ tốt, bị tôi bắt quả tang còn gì để nói không?
Lý Phỉ Nhi quát lên, đẩy Tần Thiên đi.
- Đợi đã. Đồ đàn bà đanh đá, chuyện này là sao? Cô bắt tôi làm gì? Tôi giúp cô nhặt áo lót, không cảm tạ thì thôi còn muốn bắt người, đầu óc có bệnh à?