- Xin chào. Quân khu Thiếu tá Trương Thiếu Suất, là Sở tư lệnh phái tới đón cậu.
- À. Đã làm phiền rồi.
Tần Thiên nhìn Trương Thiểu Suất nói, trong lòng thầm nghĩ, Sở Văn Long quả nhiên là cố chấp, phái cả binh lính tới đồn cảnh sát, quá ưu ái rồi. Nhưng mà nếu chậm một chút thì mình cũng khó mà giữ được cái mạng nhỏ này rồi.
- Tần tiên sinh, ŧıểυ thư đang chờ cậu ở bên ngoài.
Trương Thiểu Suất nhìn Tần Thiên nói.
- Các anh là quân khu mà lại nhúng tay vào việc của địa phương, chẳng lẽ các anh lại muốn khơi mào mâu thuẫn quân - chính sao? Tôi muốn gặp lãnh đa͙σ của các anh.
Lúc này, Triệu Cương vốn bị đánh ngã liền đứng lên, tức giận quát Trương Thiểu Suất. Từ xưa đến nay quân - chính không liên quan đến nhau, không ngờ hôm nay quân đội lại xông vào nơi này, đã thế còn đả thương người như vậy.
- Hừ. Ông chưa đủ tư cách để gặp lãnh đa͙σ của chúng tôi, kể cả cục trưởng của ông cũng không dám nói như vậy. Tôi tới để mang người của chúng tôi đi, là do các ông vô cớ bắt giữ người của chúng tôi. Tần Thiên là đại tá của quân khu chúng tôi, đây là chứng nhận sĩ quan của cậu ta.
Trương Thiểu Suất lạnh lùng nhìn Triệu Cương, xuất ra một quyển chứng nhận sĩ quan, đưa cho Triệu Cương xem.
Triệu Cương nghe xong khẽ giật mình, sau khi xem xong chứng nhận sĩ quan thì hắn trở nên choáng váng. Điều này làm sao có thể, Tần Thiên nhìn qua mới chỉ khoảng hai mươi, còn là một học sinh thì làm sao có thể là người của quân đội được.
- Hừ. Ông có ý đồ gây nguy hiểm cho đại tá quân khu chúng tôi, chúng tôi đã thông báo cho cục trưởng của các ông, ông đợi mà nhận hình phạt.
Trương Thiểu Suất nhìn Triệu Cương đã bị dọa cho ngây ngốc, lạnh lùng nói, làm cho Triệu Cương trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
- Tôi... Tôi không biết cậu ta là đại tá.
Triệu Cương nhìn Trương Thiểu Suất, căng thẳng nói. Lúc này hắn đang hối hận muốn chết, không ngờ bản thân giúp cháu nɠɵạı báo thù mà lại chọc phải một đại tá quân khu, xui xẻo đến vậy sao ? Còn nữa, ngươi rõ ràng là đại tá quân khu mà không nói sớm, còn cố tình giả trư ăn cọp sao ? Mẹ nhà nó, thật là quá vô sỉ.
Lúc này, Triệu Cương khóc không ra nước mắt, trong lòng thì sốt ruột không biết nên làm thế nào mới tốt.
- Tần Thiên.
Thanh âm của Sở Tương Tương vang lên, Tần Thiên liền nhìn ra phía bên ngoài, chứng kiến Sở Tương Tương đang sốt ruột đi tới.
- Tương Tương.
Tần Thiên hô một tiếng rồi bước nhanh về phía nàng.
- Anh ko sao chứ? Sao lại có nhiều máu vậy? Vết thương trên người anh là do chuyện gì gây nên?
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương, cười nói. Vừa nói xong thì hắn liền hộc máu miệng, cả người đổ rạp về phía Sở Tương Tương. Thật ra thì cho đến bây giờ hắn cũng chỉ là đang gắng gượng. Hắn bị mấy tên cảnh sát đánh hơn hai trăm côn, mặc dù không có vết thương trí mạng thế nhưng nhiều như vậy thì cũng có một điểm nội thương. Hơn nữa lúc nãy đã dùng toàn lực đánh nhau với những cảnh sát kia, đã sớm kiệt sức, chống cự đến bây giờ thì rốt cuộc không chịu nổi.
- A... Tần Thiên! Tần Thiên!
Sở Tương Tương lập tức hoảng sợ, hét lớn.
- ŧıểυ Thư, để tôi.
Trương Thiểu Suất thấy Tần Thiên đột nhiên thổ huyết ngất xỉu, lập tức tiến lên ôm lấy hắn. Sau khi đặt ngón tay lên mũi, phát hiện vẫn còn đang hô hấp, lập tức thở dài một hơi.
- ŧıểυ Thư yên tâm, cậu ta không có gì đáng ngại, chỉ bị ngất thôi.
Trương Thiểu Suất nói với Sở Tương Tương, thế nhưng trên mặt nàng vẫn tràn ngập lo lắng.
- Nhanh, nhanh đưa anh ấy đến bệnh viện.
Sở Tương Tương sốt ruột nói.
- Vâng.
Trương Thiểu Suất lập tức ôm Tần Thiên đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đồn, một xe cảnh sát cùng một chiếc Mercedes-Benz đồng thời dừng ở trước cửa. Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát bước xuống. Thấy một đám quân nhân, lập tức sắc mặt hắn đại biến, liền nhanh chóng đi về phía Trương Thiểu Suất. Cùng lúc đó, cửa xe Mercedes-Benz mở ra, Hàn Thi Vũ và một nam nhân trung niên đi giày tây bước xuống.
- A! Tần Thiên bị làm sao vậy?
Hàn Thi Vũ thấy Trương Thiểu Suất đang ôm Tần Thiên liền vọt tới, thế nhưng hai quân nhân bên cạnh rất nhanh đứng ra cản nàng lại.
- Để cô ấy qua, cô ấy là bạn học của tôi.
Sở Tương Tương lập tức nói, nàng có quen biết Hàn Thi Vũ. Hai tên quân nhân vừa nghe xong liền tránh ra, Hàn Thi Vũ vội chạy đến bên Trương Thiểu Suất, nhìn Tần Thiên đang hôn mê, toàn thân đều là vết máu thì sắc mặt bỗng trắng bệch, đứng không vững. May là có Sở Tương Tương đứng ở phía sau đỡ nàng, mới tránh ngã ra đất.
- Yên tâm đi, Tần Thiên chỉ bị ngất thôi, không xảy ra chuyện gì lớn.
Sở Tương Tương vội vàng an ủi Hàn Thi Vũ, nhưng trên mặt nàng cũng đầy vẻ lo lắng, hiển nhiên là trong lòng nàng cũng không yên tâm.
- Xin chào. Tôi là.. Thiếu tá quân khu I của Quang Châu, Trương Thiểu Suất. Người bị hôn mê này là đại tá của quân khu chúng tôi. Đây là quân chứng, xin tránh ra, đừng cản trở chúng tôi, có chuyện gì thì đến quân khu chúng tôi giải quyết.
Trương Thiểu Suất chặn họng trung niên đang sắp sửa nói, sau đó ôm Tần Thiên lên xe, đi về bệnh viện. Sở Tương Tương theo sát phía sau, Hàn Thi Vũ cũng rất lo lắng, leo lên xe cùng Sở Tương Tương. Rất nhanh, toàn bộ quân nhân đều rời đi.
- Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại có người của quân khu tới đây?
Người trung niên liền hỏi Triệu Cương đang thất hồn lạc phách bước ra từ trong đồn công an. Hắn tới đây chủ yếu là do cha của Hàn Thi Vũ tới đòi người, người này chính là Tần Thiên. Trước đó hắn đã gọi điện cho Triệu Cương, thế nhưng Triệu Cương không nghe máy cho nên hắn đành phải đi cùng cha của Hàn Thi Vũ tới đây, không ngờ lại bắt gặp một đám quân nhân, làm cho hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Lưu... Lưu cục trưởng, tôi đã chọc phải một phiền toái lớn rồi, ngài hãy cứu tôi.
Triệu Cương nhìn người đàn ông trước mặt, liền quỵ ngay xuống đất.
Người đó đang định nói, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên. Hắn lấy ra xem, là của cục văn phòng thành phố gọi đến, hắn liền tiếp.
Nghe xong cuộc điện thoại, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.
- Hừ! Anh làm ra chuyện tốt lắm. Người của quân khu mà anh cũng dám đánh. Hơn nữa lại là người của Sở lão nhân. Bây giờ thì không ai có thể cứu được anh. Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi.
Người đàn ông lạnh lùng nói với Triệu Cương đang quỳ trên mặt đất, lập tức phân phó vài tên cảnh sát bên cạnh bắt hắn lại.
Triệu Cương nghe xong, cả người choáng váng. Đến lúc phục hồi lại tinh thần thì hai tay đã bị còng.
- Không... Không được! Lưu cục trưởng, ngài phải cứu tôi.
Triệu Cương hoảng sợ hét lớn, thế nhưng người kia không thèm để ý đến hắn, mà nói với người đi giày tây một tiếng rồi vội vàng trèo lên xe cảnh sát, chạy về cục thành phố.